Tô Niên đi được chậm, càng đến gần nam nhân thì càng run.
Cậu... Không phải cố ý đâu, thật sự là cậu có chút không dám đối diện với anh.
Dù anh chỉ ngồi kia thôi nhưng sau lưng giống như có con mắt nhìn chằm chằm cậu vậy, đủ doạ người... Hu hu...
Nhưng cho đến khi cậu vất vả đặt đĩa bánh cùng nước xuống bàn tròn thì người kia cũng không quay đầu nhìn cậu lấy một cái.
Tô Niên có chút mất mát đi trở về.
Hạ Tình rất muốn cười, người đàn ông kia rõ ràng là tận lực không quay lại nhìn Tô Niên, còn cậu thì dù sợ hãi nhưng đến lúc người ta không nhìn cậu lại mất mát, biệt nữu lại còn nhát gan, em đáng yêu quá đi mất.
Tự nhiên cô thấy thương thay cho người đàn ông kia.
"Người ta cũng không ăn thịt em mà."
Cô cật lực nhịn cười, đối với cậu nói nhỏ.
Tô Niên hơi hơi quay đầu lại nhìn bóng lưng dù dựa vào ghế mà vẫn thẳng tắp kia, rồi lại buồn bã cúi đầu xuống.
Hạ Tình không hiểu rõ mối quan hệ của cả hai nên cũng không hóng hớt nhiều, bàn giao cùng Tô Niên rồi cầm túi xách đi ra ngoài tiệm, vô tình để lại không gian cho hai người, một chút cũng không nhìn Tô Niên đang cầu xin mà đi thẳng ra cửa.
Túc Thương từ lúc đó đến giờ đều ngồi như vậy, bánh cũng không ăn lấy một miếng.
Cả tiệm bánh tự nhiên im ắng dị thường.
Reng.
Tiệm bánh có khách.
Là khách quen.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-de-cat-loi/2882502/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.