Hai người nam nhân một cao một thấp, một nam tính soái khi một nhỏ nhắn thanh tú đứng bên lề đường mãi vẫn không nói gì.
Đêm đã triệt để buông xuống, đèn đường chiếu lên thân hai người tạo thành hai cái bóng đổ nghiêng trên mặt đất phía sau.
Không khí có chút ngượng ngùng bối rối...
Thật ra chỉ có Tô Niên cảm thấy vậy, Túc Thương... Anh cúi đầu nhìn đứa nhỏ vẻ mặt rối rắm mà bặm đôi môi nhỏ lại, hai tay xoắn xoắn lấy nhau, khoé mắt cũng nhuộm ý cười.
Đứa nhỏ bị làm khó sao?
Tô Niên thật sự thấy khó nghĩ, giờ nên đi đâu...
Cậu... Cậu cũng chưa từng hẹn hò... A!!!
Đương lúc Tô Niên rối rắm thì một bàn tay lớn đã giơ lên, chạm vào má cậu.
Tô Niên mặt đang nóng bùng vì suy nghĩ mới rồi cũng bị nhiệt độ hơi mát trên mu bàn tay người kia làm cho sững sốt.
Thấy đứa nhỏ ngẩng đầu nhìn mình, Túc Thương bật cười.
Bởi vì anh cười nên mặt Tô Niên càng thêm cháy.
"Em rối rắm cái gì vậy?"
Anh cúi đầu nghiêng thân thấp xuống một chút, nhìn vào đôi mắt hạnh to tròn đen láy của đứa nhỏ mà hỏi.
Tô Niên bị hỏi thì càng luống cuống.
Cậu... Cũng không biết nữa... Hai người gặp nhau rồi bây giờ nên làm gì đây...
Túc Thương nhìn cậu như vậy cũng mềm lòng, không làm khó cậu nữa.
"Tôi mang em đi ăn rồi trở về trường sau."
Anh vừa nói vừa đưa tay ra trước, gọi xe.
Tô Niên còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-de-cat-loi/2882499/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.