Tô Niên bị anh trêu đến mức dù khách nhân đã đi cũng không dám lại chỗ anh ngồi nữa. 
Sau đó vẫn liên tục có khách nhân vào tiệm, Tô Niên mang khuôn mặt nhỏ đỏ hồng mê người đi tiếp khách, chọc cho đám nữ sinh trêu đùa cậu không thôi. 
"Lại đây." 
Giọng nói nam tính không cho phép chối từ vang lên khi vị khách cuối cùng đã rời đi tiệm bánh. 
Tô Niên nhìn cũng không dám nhìn anh, nhưng mà cái chân vẫn chậm rì rì mà đi đến. 
"Tôi không thể ở đây với em mãi được." 
Túc Thương nhẹ giọng nói, thành công khiến đứa nhỏ quay đầu lại nhìn anh. 
"Tôi không có ở đây em phải ăn uống cho tốt." 
Anh xoa xoa mái tóc xoăn tự nhiên của cậu, nghiêm túc dặn dò đứa nhỏ. 
Anh ở đâu? 
Tô Niên vậy mà đến bây giờ mới nhớ ra việc hỏi nơi ở của anh. 
"Tôi tưởng em sẽ không hỏi luôn chứ, trụ sở chính của Túc thị nằm ở Mạc Bắc, lỡ em nhớ tôi muốn đến thăm tôi thì nói với tôi, tôi sẽ đặt vé cho em." 
Túc Thương ôn nhu nhìn cậu. 
Tô Niên dù không nỡ nhưng cũng biết Túc Thương nhất định phải đi, cậu dụi đầu vào tay anh, quyến luyến như chú cún nhỏ sắp rời xa chủ nhân vậy. 
Túc Thương cười nhẹ. 
"Niên Niên, em bị câm bẩm sinh sao?" 
Anh mềm giọng hỏi, đôi mắt chăm chú nhìn cậu, không bỏ sót dù chỉ là một biểu tình cực nhỏ của cậu. 
Nhưng Tô Niên chỉ là ngẩn ra một chút, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-de-cat-loi/2882491/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.