Tô Niên sau khi được điều trị tạm thời đã ngủ an ổn nhưng vẫn chưa tỉnh lại. 
Đến chiều ngày hôm đó... 
Tô Niên từ trong hoảng hốt tỉnh lại lập tức đưa mắt tìm kiếm. 
"Tôi đây, Niên Niên." 
Bên cạnh có người nắm tay cậu, nhẹ giọng trấn an. 
Tô Niên quay đầu qua nhìn anh, thấy anh rồi thì mếu máo. 
"Niên Niên ngoan, đừng sợ. Đều đã qua rồi, ông ta cũng chết rồi, không ai làm hại được em nữa, ngoan." 
Túc Thương vội vàng ngồi lên giường ôm lấy cậu dỗ dành. 
"Ô ô..." 
Tô Niên ôm chặt lấy nam nhân khóc đến thương tâm. 
Túc Thương lúc này như cọng rơm cứu mạng của Tô Niên, cậu hoảng loạn bấu víu lấy anh, không ngừng tỏ ra ủy khuất, khóc đến ngất đi vẫn bám lấy anh không buông. 
Anh cũng là lần đầu thấy đứa nhỏ như vậy, mấy lần bị anh chọc khóc cũng chưa từng có phát ra âm thanh đáng thương như con thú con bị lạc bầy thê thảm đến mức khiến người đau lòng, chỉ hận không thể mang đến những điều tốt đẹp nhất cho cậu, sao lại nỡ bỏ rơi cậu đây. 
Ba mẹ Túc đi vào nhìn thấy cũng lo lắng nhìn anh dò hỏi. 
Túc Thương lắc đầu không nói, muốn điều chỉnh lại tư thế cho cậu lại khiến đứa nhỏ giật mình, buộc lòng anh phải nằm cùng cậu, ôm cậu vào lòng thì đứa nhỏ mới chịu yên. 
Cứ như vậy trôi qua một ngày. 
Tô Niên mở mắt ra đầu tiên là đi tìm nam nhân, chạm đến lòng ngực nóng rực mới 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-de-cat-loi/2882401/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.