Lâu lắm không liên lạc, giọng Tần Trừng nghe đã lạ lẫm ba phần.
Tịch Việt đi tới bên cửa sổ châm điếu thuốc, dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Tìm anh có chuyện gì?”
Tần Trừng đi thẳng vào vấn đề: “Một anh bạn của bạn em vừa tỏ tình với em, em định đồng ý.”
Tịch Việt chưa kịp nói gì, Tần Trừng đã nói tiếp: “Có phải anh định nói, chúng ta đã chia tay, chuyện em muốn ở bên ai không liên quan tới anh không?”
Tịch Việt nuốt câu “chúc mừng” đã đến miệng vào, ngược lại cụp mắt nói: “Xin lỗi em.”
“Anh có biết anh đang xin lỗi vì điều gì không?”
“Về tất cả… Anh là người khiến người ta thất vọng.”
“Chẳng những khiến người ta thất vọng mà còn hết thuốc chữa.”
“… Ừ.”
Tịch Việt nghe đầu bên kia có tiếng hít vào khe khẽ.
Tần Trừng nói: “Em cứ một mực nghĩ có phải lúc trước khi quen anh, em cứ khăng khăng nghĩ rằng mình có thể thay đổi anh là sai không. Sao em có thể mang một cây rong trong nước lên bờ mà còn mong nó sống được trên mặt đất kia chứ. Cuối cùng chỉ khiến người ta không vui mà mình cũng thất vọng.”
Điếu thuốc kẹp trên tay anh lẳng lặng cháy.
Tịch Việt nói: “Xin lỗi em.”
“Anh đừng nói xin lỗi nữa. Tưởng Hỗ Sinh đã nói với em hôm đó vì anh uống rượu nên dạ dày xuất huyết đến độ phải vào viện. Sao anh không nói cho em biết chuyện này? Nếu lúc ấy em biết, có lẽ…”
Tịch Việt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-day-gio-yen-bao-lang/2389183/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.