Hoàng Hi Ngôn dần dà phát hiện hai người đang đứng rất gần.
Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến mái tóc vừa gội sạch của cô khẽ phất qua mặt. Lúc cô vén tóc cũng thu ánh mắt dò xét Tịch Việt lại, lẳng lặng lùi về sau một bước, cười dẫn đường cho anh, “Em cứ tưởng tối anh mới đến.”
“Chiều không có chuyến bay phù hợp.”
“Tưởng Hỗ Sinh về nhà rồi ạ?”
“Về từ hôm qua rồi.”
Hoàng Hi Ngôn bỗng dừng bước, xòe tay, “Thứ kia đâu?”
“Gì cơ?”
“Hộp quà năm mới của công ty bọn anh ấy.”
Trông mặt Tịch Việt như bị bắt bí, “… Anh để quên rồi, khi nào về sẽ gửi cho em.”
Hoàng Hi Ngôn ngầm hiểu ý, nhoẻn miệng cười.
Khu nhà cô thuê là khu tái định cư, mảng xanh không nhiều lắm, trên mấy cái cây thưa thớt có treo dây đèn và đèn lồng đỏ, hai bên cổng lớn cũng dán câu đối xuân trông cũng rất có không khí ngày Tết.
Chỉ có một thang máy nhiều hộ dùng chung nên lúc nào cũng chen chúc.
Hoàng Hi Ngôn và Tịch Việt bị lèn vào góc trong cùng, đứng cách nhau một chiếc vali của Tịch Việt.
Ngay cả thế thì vẫn đứng quá gần, Hoàng Hi Ngôn không thể không cúi đầu vừa nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm vali của anh, vừa nghiêm túc nói: “Anh lên nhà ngồi một chút rồi chúng ta ra ngoài ăn trưa, tiện thể tìm phòng khách sạn gần đây cho anh luôn.”
“À…” Tịch Việt giống như được nhắc nhở, mới nói cho cô hay, Tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-day-gio-yen-bao-lang/2389168/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.