Tịch Việt gửi tất cả tài liệu vào hòm thư bên A chỉ định, buông chuột, uống nốt ngụm cà phê cuối cùng trong bình.
Sau tiết Xuân phân, ở thành phố ven biển phương Nam, trời tối mỗi lúc một muộn, nắng tắt trễ, ánh hoàng hôn sau khi bị lớp rèm cửa lọc trở thành hỗn hợp màu đỏ hoa hồng và màu vàng Naples.
Hoàng Hi Ngôn thiếp đi trên ghế sô pha.
Trên tay ghế sô pha đặt máy tính của cô, bên dưới là một cuốn tạp chí.
Cô nằm nghiêng, gối đầu lên cánh tay, chiếc áo thun cổ rộng hơi trễ xuống, bóng của những nếp gấp có màu xanh nước biển và chút xám nhạt.
Tịch Việt đi tới, ngồi xuống trước sô pha, chống khuỷu tay lên mép ghế, dùng tay còn lại vén lọn tóc đang xòa xuống mặt cô.
Cô mở hé môi khi ngủ, mí mắt nổi mạch máu màu xanh lờ mờ, lông mi dài mềm.
Ban nãy khi anh vẽ tranh, thỉnh thoảng sẽ vì cử động của cô mà thất thần, biết buổi chiều cô đã viết xong một bài báo cáo, đọc hết nửa cuốn tạp chí, ăn một trái táo trong tủ lạnh của anh rồi ném cùi vào thùng rác bên chân anh.
Cô không quấy rầy anh mà tự kiếm chuyện để giải trí.
Ngón tay Tịch Việt chạm vào mũi cô, bóp một cái.
Rất nhanh, Hoàng Hi Ngôn vì khó thở mà tỉnh lại.
Mở choàng mắt, mắt đối mắt với anh.
Cô không vội ngồi dậy, sực nhớ một chuyện, vì vừa tỉnh ngủ nên giọng hơi nghèn nghẹn, “Anh có nhớ có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-day-gio-yen-bao-lang/2389155/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.