Sáng hôm sau, Hoàng Hi Ngôn tỉnh lại trước Tịch Việt.
Cô nằm trên giường, lướt điện thoại nửa tiếng Tịch Việt vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, bèn lay khẽ mấy lần mà anh cũng chẳng phản ứng gì. Anh ngủ mê mệt như thể đã lâu lắm chưa được ngủ một giấc tròn, Hoàng Hi Ngôn không nhẫn tâm đánh thức anh nữa.
Cô bò dậy, vừa đánh răng vừa kiểm tra phòng bếp và tủ lạnh.
Trong bếp có một bộ dụng cụ nấu ăn nhưng không có tương cà mắm muối, trong tủ lạnh chỉ có một chai sữa đã uống hết hơn một nửa, thiếu rất nhiều thứ nên cô đành từ bỏ ý định tự làm bữa sáng.
Rửa mặt xong vào nhìn lại, Tịch Việt còn đang ngủ.
Thế là cô thay đồ, cầm chìa khóa, tự đi xuống lầu.
Kết hợp chuyện đi dạo với mua bánh sừng bò và bánh tart trứng mới ra lò luôn.
Cầm túi giấy quay lại chung cư, rửa tay, đi vào phòng ngủ.
Cô nghe điện thoại đặt trên tủ đầu giường của Tịch Việt rung, mà anh vẫn say giấc nồng không bị đánh thức.
Hoàng Hi Ngôn đi tới cầm điện thoại lên xem một chút, tên ghi chú là “Tần Trừng”, cô cảm thấy cái tên này nghe quen quen, một lát sau mới nhớ ra.
Ngơ ngác đặt điện thoại xuống, không lắm chuyện bắt máy thay anh.
Rung một lát, cuộc gọi kết thúc, màn hình nhảy thông báo Wechat báo có tin nhắn đến, xem màn hình khóa không thấy là ai gửi.
Cô đoán hẳn là Tần Trừng vì không gọi điện được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-day-gio-yen-bao-lang/2389148/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.