Hai người bạn cùng phòng kia chưa gặp Tịch Việt bao giờ, bây giờ mới đi tới cười ý bảo Hoàng Hi Ngôn giới thiệu.
Hoàng Hi Ngôn lần này thấy ngại thật, đưa tay vân vê sống mũi, “À, anh ấy tên là Tịch Việt.”
“Học trường bọn mình à? Khoa gì thế?”
“Anh ấy đã tốt nghiệp nhiều năm rồi, không học trường bọn mình, ở Học viện Mỹ thuật kế bên.”
Bạn cùng phòng rất có chừng mực, không hỏi thêm gì mà cười bảo: “Cậu phải khao đấy.”
Đây có thể xem là luật bất thành văn của phòng ký túc xá, hễ ai thoát ế thì phải dẫn “người nhà” đi khao cả phòng, “người nhà” không có mặt cũng được, nhưng phải trả tiền. Hết bốn năm, Hoàng Hi Ngôn và Đinh Hiểu là hai người duy nhất chưa mời cơm lần nào, khiến hai người họ trông cứ như chuyên đi ăn chực.
Hoàng Hi Ngôn thấy hơi khó xử, cô thì không sao nhưng có lẽ Tịch Việt không thích mấy hoạt động xã giao kiểu này.
Cô liếc qua Tịch Việt, ai ngờ Tịch Việt lại hỏi: “Trưa nay nhé?”
Bạn cùng phòng cười nói: “Dạ được, hẹn dịp chẳng bằng đi luôn.”
Năm Tư tất cả mọi người đều có chuyện riêng, cơ hội bốn người gặp nhau ở trường cũng không nhiều như trước.
Bàn tay Tịch Việt một mực đặt sau gáy Hoàng Hi Ngôn, bây giờ cũng vậy, anh ôm cô sát tới cạnh mình một chút, còn nói: “Mấy em muốn ăn gì thì cứ nói với Hi Ngôn nhé.”
Động tác cơ thể đã tỏ rõ ý muốn “mượn” Hoàng Hi Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-day-gio-yen-bao-lang/2389145/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.