Diệu Thiên mở cửa phòng họp nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Hạ Minh, cô đưa tay cầm tập tài liệu trên bàn nhìn xem liền thở dài "Cô ấy cứ vậy mà không đến, thật đáng tiếc".
Hạ Minh nghe vậy hừ lạnh, anh đứng dậy đẩy ghế đi thẳng ra ngoài.
Diệu Thiên thấy thái độ lạnh nhạt thờ ơ của anh cũng không tức giận, cô ném tập tài liệu xuống bàn đi ra khỏi phòng họp gọi với theo
"Đi ăn trưa với em". Nói xong cũng không thèm quan tâm anh có đồng ý không cô đeo túi xách đi khỏi công ty.
Hạ Minh không tiện từ chối cũng đi theo cô. Hai người chọn một nhà hàng Việt dùng cơm trưa, trái ngược với sự hào hứng nhiệt tình của cô Hạ Minh lãnh đạm lạnh lùng làm người khác không dám lại gần.
"Anh định thế nào đây? Nếu là em, em sẽ thay đổi thiết kế chính. Dù có là "người quen cũ" đi chăng nữa cũng không thể vô pháp vô thiên như vậy được".
Đợi người phục vụ rời đi Diệu Thiên chống tay lên bàn nhìn anh nói.
Anh nghe thấy Diệu Thiên nói ba chữ "người quen cũ" liền không vui, nhưng anh cũng không có lí do để nói lại. Hạ Minh lấy giấy ăn lau đũa lạnh nhạt nói
"Em không cần phải nhắc nhở anh, anh tự biết mình đang làm gì".
"Vậy ư?" Cô để lại một câu nói như có như không rồi bắt đầu ăn cơm.
----
Sở Tâm Nhi mất gần một tiếng mới đi ra khỏi con đường mòn đó, đôi chân cô giờ đây đã đau nhức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-day-anh-cho-em/2182618/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.