Sở Tâm Nhi không bắt xe mà tự mình đi bộ về nhà, nhìn dòng người vội vã trong lòng cô lại cảm thấy hoảng loạn. Mọi người đều có nhà để về còn cô thì sao? Trở về ngôi nhà lạnh lẽo không một bóng người đó sao hay là đến bệnh viện nơi mà toàn mùi của thuốc khử trùng đáng sợ đó?
Cô chợt nhận ra rằng một nơi mà cô muốn đến vào những lúc cảm thấy yếu đuối hụt hẫng nhất trong đời cũng không có!!!
Điện thoại trong túi xách vang lên Sở Tâm Nhi dừng chân tìm điện thoại, nhìn thấy tên của anh trên màn hình làm cô muốn khóc òa lên, muốn chạy đến bên anh làm nũng muốn được nghe anh dỗ dành.
Tắt máy, cô bắt xe buýt đi đến công ty. Sở Tâm Nhi nhìn mình trong gương thật lâu mới cố nở nụ cười đi ra ngoài.
"Tâm Nhi, cô thử liên lạc với khách sạn xem họ chuẩn bị tiệc rượu thế nào rồi".
Trưởng phòng cầm tập tài liệu đi đến chỗ cô nhẹ giọng nhắc nhở.
"Vâng, em làm ngay đây".
Xong xuôi mọi việc cũng đã đến giờ tan tầm, Lưu Hà gọi điện muốn cùng cô ăn tối. Sở Tâm Nhi thu dọn đồ đạc chạy xuống đã thấy Lưu Hà đứng đợi ở cửa vừa thấy cô cậu ấy liền lải nhải
"Cậu muộn 10" rồi đấy, tình yêu à".
"Vừa tan làm mình đã xuống ngay rồi đó. Đừng giận mà" Sở Tâm Nhi vỗ vào má cô nịnh nọt.
Lưu Hà khởi động xe rời đi, muốn hỏi Tâm Nhi muốn dùng bữa ở đâu thì cậu ấy liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-day-anh-cho-em/2182572/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.