Đến khuya Sở Tâm Nhi mới từ bệnh viện trở về nhà của Hạ Minh, cô lái xe vào trong sân rồi vui mừng đi vào trong nhà. Chị Lý thấy cô về liền ra đón cô giúp cô cầm túi xách
"Tiểu thư, cậu chủ vẫn đang đợi cô về ăn tối".
"Tôi biết rồi. Cũng không còn sớm, chị đi ngủ trước đi".
Sở Tâm Nhi cúi người bỏ đôi giày cao gót 7 phân ra để đôi chân được tiếp xúc với nền nhà mát lạnh liền cảm thấy dễ chịu cảm giác nhức mỏi ở cổ chân cũng tan biến. Cô xỏ chân vào đôi dép bông loẹt quẹt đi vào phòng khách thấy Hạ Minh đeo kính chăm chú nhìn vào máy tính liền đi tới vòng tay lên cổ anh
"Anh chưa ăn tối sao? Đã bảo là không phải chờ em rồi mà".
"Nhưng không nhìn thấy em anh ăn không ngon miệng".
Hạ Minh đóng máy tính lại đặt bàn tay lên hai tay cô nhẹ nhàng vỗ về, anh ngẩng đầu lên nhìn cô hỏi "Sức khỏe bác gái vẫn tốt chứ? Cuối tuần rảnh rỗi anh sẽ cùng em đến bệnh viện thăm bác gái".
Nhắc tới mẹ Sở Tâm Nhi liền vui mừng cô tươi cười ngồi xuống bên cạnh anh nói lại cho anh những gì Lâm Tuyết đã nói với cô tại bệnh viện. Cô tựa đầu vào vai anh hạnh phúc nói
"Mẹ em sắp khỏi bệnh rồi, em cảm thấy ông trời cũng không bất công với em lắm"
Hạ Minh nhìn gương mặt nhỏ nhắn vì xúc động mà hai mắt đỏ bừng của cô liền ôm cô dỗ dành "Ông trời rất công bằng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-day-anh-cho-em/2182537/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.