Chương trước
Chương sau
Cuộc sống hôn nhân của Hạ Minh và Sở Tâm Nhi trôi qua vô cùng vui vẻ và hạnh phúc, cùng nhau thức dậy cùng nhau đi làm và cùng nhau trở về nhà chỉ là những việc đơn giản nhưng lại rất quan trọng.

Thời tiết tháng 10 đã bớt đi cái nắng chói chang oi ả của những ngày hè nóng bức Sở Tâm Nhi ngồi ở phòng khách vừa xem phim vừa ăn vặt. Hạ Minh từ trong bếp đi ra trên tay cầm một bát súp cua đặt trước bàn

"Anh vừa nấu xong, mau ăn đi cho nóng".

Sở Tâm Nhi ngồi thẳng dậy cầm bát lên vừa ngửi thấy mùi cua liền vội đặt chiếc bát xuống bàn bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh. Hạ Minh thấy vậy cũng vội chạy theo cô với vẻ mặt lo lắng, đến cửa nhà vệ sinh thì thấy cô đang cúi gập người nôn khan

"Sao vậy? Có cần đến bệnh viện không?"

Sở Tâm Nhi vừa vặn nước súc miệng vừa quơ quơ tay ra vẻ không cần, tắt nước cô đi đến chỗ anh nói

"Không cần, chắc tại dạ dày không tốt thôi".

Hạ Minh nghe cô nói vậy cũng yên tâm hơn phần nào, anh ôm eo cô đi về sofa ngồi xuống hai tay đưa lên nhẹ nhàng bóp vai giúp Sở Tâm Nhi thư giãn

"Nếu ngày mai còn như vậy nhất định phải đi bác sĩ đấy"

"Vâng". Sở Tâm Nhi đưa tay cầm miếng xoài trên đĩa cắn một miếng ra vẻ rất ngon miệng.

Hôm nay là ngày nghỉ hai người đều không cần đến công ty mà ở nhà hưởng thụ không gian ấm áp dành cho hai người. Hạ Minh nhìn cô ăn rất ngon miệng liền hỏi "Xoài ngon thế sao?"

"Tất nhiên. Anh có muốn ăn thử không?"

Sở Tâm Nhi gật đầu cái rụp rồi đưa miếng xoài trên tay đến miệng anh. Hạ Minh liền há miệng cắn một miếng lập tức liền nhăn mặt kêu lên

"Chua như vậy mà em cũng ăn được sao?"

"Em có thấy chua đâu? Rất ngon là khác".

Sở Tâm Nhi không cho là đúng cãi lại. Lúc này chị Lý từ trong bếp cầm cốc sữa đi ra đặt lên bàn cho cô, Sở Tâm Nhi cầm cốc sữa uống một ngụm liền đặt xuống ôm miệng

"Mấy hôm nay sao vậy? Sữa uống vào thật buồn nôn".

Hạ Minh khó hiểu nhìn cô rồi hỏi chị Lý "Có phải chị mua phải sữa hết hạn sử dụng không?"

Chị Lý vội xua tay "Không đâu. Mỗi lần tôi đi mua đều xem rất kỹ hạn sử dụng, sữa của tiểu thư đều là mới nhất mà. Mấy hôm nay tôi thấy tiểu thư rất lạ, hễ ngửi thấy mùi tanh liền chạy vào nhà vệ sinh nôn khan lại rất thích ăn chua ngủ cũng nhiều hơn bình thường nữa. Hay là..."

"Hay là cái gì?" Hạ Minh sốt ruột hỏi.

"Hay là tiểu thư mang thai? Biểu hiện này rất giống với phụ nữ mang thai mà, tôi đã sinh ba đứa con rồi không thể lầm được..."

Chị Lý quả quyết nói. Những biểu hiện này của tiểu thư chắc chắn là đang trong thời kỳ thai nghén rồi!!!

Hạ Minh nghe chị Lý nói vậy liền đưa Sở Tâm Nhi lên phòng thay quần áo tức tốc lái xe chở cô đến bệnh viện. Sau khi khám xong cầm kết quả xét nghiệm trên tay sắc mặt anh liền thay đổi không nói câu nào, về đến nhà liền đi ngay lên phòng ngủ.

Sở Tâm Nhi thấy vậy vội vàng thay giày rồi đi theo. Lên phòng thấy anh ngồi trên giường với vẻ mặt nghiêm túc làm cô cảm thấy mình đã phạm phải một lỗi lầm vô cùng to lớn

"Tiểu Minh Minh? Anh...không có gì để hỏi em sao?"

Hạ Minh lạnh lùng nhìn cô hỏi "Từ bao giờ?"

"Từ...từ...hai, ba tháng trước. Anh đừng giận, em sẽ không xảy ra chuyện đâu mà..."

Sở Tâm Nhi cúi mặt không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Lúc này cô như đứa học trò không học bài đứng trước mặt thầy giáo vậy.

Cơn giận dữ của Hạ Minh cuối cùng cũng bộc phát, anh đứng lên nghiêm mặt trách móc cô

"Tại sao em không chịu bàn bạc với anh? Em có biết bây giờ mang thai sẽ rất nguy hiểm với em không? Nếu em mà xảy ra chuyện thì anh biết làm sao hả? Nếu em vì đứa bé này mà xảy ra chuyện thì anh thà cả đời không có con còn hơn!!!!"

Sở Tâm Nhi cắn môi, đôi mắt cô long lanh nước nói ra những lời từ đáy lòng mình

"Vậy anh muốn em phải đợi đến bao giờ? Không phải anh cũng rất mong ước mình có một đứa con sao? Anh tưởng anh che giấu rất tốt à? Không hề!!!! Bây giờ rốt cuộc em cũng đã mang thai rồi vậy mà anh lại không hề vui mừng lấy một phút. Hạ Minh, tên khốn kiếp nhà anh muốn em tức chết sao?"

Sở Tâm Nhi vung tay đấm loạn xạ trước ngực anh. Hạ Minh sợ cô đau nên ngăn lại ôm cô vào lòng thở dài

"Anh tất nhiên là vui mừng nhưng anh lại rất lo lắng cho em. Tâm Nhi, anh sẽ chăm sóc em và con thật tốt".

Một lúc sau Sở Tâm Nhi liền cảm thấy hối hận về quyết định của mình. Nhìn người nào đó đang ngồi trên sofa gọi điện cho từng người khoe khoang khiến cô thật hết nói nổi

"Trần Đông à, vợ tôi mang thai rồi. Bây giờ tôi có thể ngẩng cao mặt với cậu được rồi"

"Đường Phong à? Vợ tôi mang thai, cậu thật chậm chạp. Haha..."

Cuối cùng Sở Tâm Nhi không thể chịu được nữa ném chiếc gối về phía anh tức giận mắng "Anh điên sao? Có gì mà khoe khoang khắp nơi vậy?"

Hạ Minh tắt điện thoại cười hì hì ôm cô khẽ vỗ vai nịnh nọt

"Bà xã đại nhân, đừng nổi nóng. Anh không gọi nữa là được"

Sở Tâm Nhi khẽ hừ một tiếng. Cô đẩy anh ra chỉ vào trong bếp "Vào tủ lạnh lấy hoa quả ra làm hoa quả dầm sữa chua cho em, em muốn ăn".

"Tuân lệnh".

Hạ Minh đứng lên đi nhanh vào bếp lấy hoa quả ra làm hoa quả dầm cho cô. Sở Tâm Nhi nhìn dáng vẻ của anh liền bật cười, cô khẽ xoa bụng nói

"Con à, con phải thật khỏe mạnh mà lớn lên đấy".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.