- Mẹ, chị hai! Sao hôm nay hai người thức sớm vậy?
Hỷ Trân hít hít mũi:
- Cha! Con nghe được mùi gì rất thơm nữa.
Cô ào đến bên bếp, thì bị Hữu trân chặn lại:
- Nè, nè! Không được đến gần.
- Sao vậy? Em đang đói bụng mà. Mẹ Ơi! Điểm tâm sáng là món gì vậy?
Hữu Trân kéo tay em gái:
- Không phải là chuyện của em.
- Lạ chưa!
- Em coi em kìa, lôi thôi quá đi. Quần áo, tóc tai... Hỷ Trân! Em gọn gàng một chút đi. Con gái lớn rồi... Sáng thì ngủ cho đến mặt tời mọc mới dậy, như thế thì còn làm ăn gì được.
- Chị hai có nói quá không vậy? Hôm nay là ngày nghỉ, với lại tối qua em thức gần tới sáng, nên dậy hơi muộn một tí. Có vậy mà chị cũng la lên. Đừng khó chịu như thế chứ.
Hữu Trân đẩy vai em gái:
- Thôi, đừng nói nhiều nữa. Em mau lên phòng thay đồ khác cho lịch sự một chút đi.
Hỷ Trân quay một vòng:
- Như vậy là quá ư lịch sự rồi, còn gì nữa. Thường ngày ở nhà, em cũng mặc như thế. Gò bó như chị, không được thoải mái lắm đâu.
Đến giờ, bà Bích Dung lên tiếng:
- Chị hai con nói thì nghe. Mọi ngày khác, hôm nay khác. Hôm nay, nhà ta có khách đấy.
- Khách thì đâu có gì quan trọng. Không phải ngày nào nhà mình cũng có khách sao? Con không ra phía trước là được rồi.
- Hỷ Trân! Đừng có cãi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-dau-tinh-yeu/2414908/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.