Nghe tiếng chuông cổng, bà Bích Dung gọi:
- Hữu Trân! Hình như là bạn con tới đấy.
- Dạ, để con ra mở cổng cho anh ấy.
Hữu Trân sửa lại bình hoa trên bàn một lần nữa, rồi cô mới thong thả ra cổng để giảm bớt sự hồi hộp trong lòng.
Cánh cổng vừa dược kéo ra, thì có người ló đầu vào:
- Chào em, anh không đến trể chứ?
- Rất đúng giờ.
Hữu Trân nhích người nhường đường:
- Từ Nam! Anh đưa xe vào đi. Mẹ cũng đang trông anh đấy.
- Đừng làm anh sợ chứ.
Từ Nam đẩy chiếc Quave vào sân, rồi anh đứng chờ Hữu Trân đóng cổng. Đợi cô đến gần, Từ Nam lấy giỏ trái cây tren xe trao cho cô:
- Cho anh gởi biếu gia đình.
- Cám ơn anh, nhưng lần sau không được làm như thế nữa, mẹ không hài lòng đâu.
- Anh biết rồi.
Từ Nam quan sát chung quanh:
- Khung cảnh nhà em đẹp thật đó. Anh rất thích những ngôi nhà có được khoảng sân.
- Tất cả là nhờ bàn tay mẹ em đấy.
- Vậy bác gái là người có đầu óc thẩm mỹ và bàn tay nghệ thuật rồi.
- Mẹ thích cuộc sống bình dị và rất yêu thiên nhiên. Em và em gái em chẳng có chút gì là giống mẹ cả.
Từ Nam trêu ghẹo:
- Vậy thì giống ai?
- Đương nhiên là giống ba rồi, anh còn phải hỏi.
Hai người song song vào phòng khách, thì gặp ngay bà Bích Dung từ sau đi lên. Từ Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-dau-tinh-yeu/2414903/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.