Tín hiệu của chiếc điện thoại di động trong túi quần làm Tuấn Tường thoát khỏi suy nghĩ. Anh hơi khựng lại để mở máy: 
- Alô. 
- ... 
- Vâng. Tôi đang đi với bạn. 
- ... 
- Có chuyện gì gấp không? 
- ... 
- Được rồi. Tôi về ngay. 
Tuấn Tường tắt máy, anh nhìn Hỷ Trân một lần nữa, rồi quay sang Thái Lâm. 
- Em đón tắc xi về nhà, được không? Anh có việc phải đi ngay. 
Dù không được vui, nhưng Thái Lâm cũng phải gật đầu: 
- Không sao. Anh cứ lo công việc của anh, em tự về được. 
- Đừng buồn anh nhé. Anh sẽ gọi điện cho em sau. 
Tuấn Tường đưa Thái Lâm ra cổng, đích thân anh đón xe cho cô, anh mới an tâm. 
- Ngủ ngon. 
Đợi cho chiếc tắc xi chạy đi, Tuấn Tường mới quay vào. Nhưng anh không vội lấy xe mà tìm đến quầy bar, chỗ Hỷ Trân ngồi. 
Lúc này, hình như bia đã thấm nên Hỷ Trân không còn điều khiển được mình. Cô như gục xuống quầy, đôi mắt đờ đẫn: 
- Cho tôi một ly nữa đi. 
Người đứng quầy nói: 
- Xin lỗi, cô đã say rồi. Hay là cô nói địa chỉ đi, chúng tôi sẽ gọi xe cho cô. 
Hỷ Trân quơ tay: 
- Tôi không có say. Tôi đang muốn say để quên tất cả mọi chuyện mà tôi không muốn thấy, không muốn nghe, không muốn biết. Nè! Hay là anh sợ tôi không có tiền trả? 
- Không phải. 
- Vậy thì được rồi. 
Hỷ Trân lắc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-dau-tinh-yeu/2414896/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.