- Chào tổng giám đốc.
- ...
- Chào tổng giám đốc.
Tuấn Tường gật đầu đáp lại các nhân viện Vẫn như mọi ngày, anh đi nhanh về phòng của mình.
Để cặp táp lên bàn, Tuấn Tường buông người xuống ghế. Mới sáng sớm mà anh cảm thấy nghẹt thở rồi. Bao nhiêu công việc còn tồn độngchưa giải quyết xong, thêm hai bản công trình mới cần phải sửa chửa.
Càng ngày, anh càng thấy đám nhân viên của anh làm việc chẳng ra trò. Hình như họ không thể giúp anh được trong khâu sáng tạo. Nếu cứ đà này mãi, anh không biết công ty có còn dứng vững được hay không.
Sao Bắc Cực từ ngày thành lập đến giờ, chưa lần nò bị khách hàng nhắc nhở. Thế mà hôm qua, có đến ba cú điện thoại gọi đến, họ bảo nhân viên công ty không làm đúng theo hợp đồng.
Tại sao lại như thế? không phải anh luôn nhắc nhở họ hay sao? Với lại, bắt đầu một công việc, anh đều xem qua hết mà.
Tuấn Tường suy nghĩ mãi vẫn không ra. Đêm qua, hầu như anh thức gần cả đêm, vì mẹ anh, căn bệnh người già lại tái phát.
Mệt mỏi làm cho Tuấn Tường cao có hơn. Sáng nay, anh đã mang bộ mặt hình sự đến công ty, làm cho nhân viên chào anh mà không dám cười.
Xoay ghế, Tuấn Tường tìm cho mình điếu thuốc để đầu óc bớt căng thẳng hơn. Chưa kịp bật lửa, thì chuông điện thoại trên bàn đã reo. Tuấn Tường chồm lên nhấc ống nghe:
- Alô.
- Anh à! Là em đây.
Tuấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-dau-tinh-yeu/2414882/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.