Kính... coong... Kính... coong...
Đang ngồi xoa bóp tay cho mẹ cùng với Hữu Trân, nghe tiếng chuông cửa, Hỷ Trân bật dậy nhanh:
- Để em cho, chắc là Thành Thục tìm em đó.
kính... coong... Kính... coong...
- Tới liền, tới liền.
Vừa mở cổng, Hỷ Trân vừa càu nhàu:
- Nhấn một lần, người ta nghe rồi, đâu cần...
Nhưng người trước mặt không phải là Thành Thụ. Hỷ Trân khựng lại:
- Từ Nam.
- Chào em. hình như em có vẻ ngạc nhiên?
- À không! Em cứ tưởng bạn em tới.
- Hôm nay, em không đi làm à?
- Dạ không. Em được nghỉ phép.
Từ Nam nhướng mày:
- Em không mời anh vào nhà sao?
Hỷ Trân giật mình lúng túng. Cô kéo rộng cổng:
- Anh vào đi.
Đợi cho Từ Nam dắt xe vào, Hỷ Trân đóng cổng, rồi cô bỏ đi trước. Từ Nam với theo:
- Chờ anh đi với.
Hỷ Trân chậm bước, Từ Nam tiến lên bước song song:
- Hỷ Trân của ngày hôm nay khác với Hỷ trân của ngày hôm qua.
- Anh thấy vậy à?
- Em đã không còn gọi anh bằng thầy nữa.
Hỷ Trân nhún vai:
- Dù sao anh cũng là anh rể tương lai của em. Nếu em gọi thầy mãi nghe không hay cho lắm.
- Em đúng là Hỷ Trân. À! bác gái và Hữu Trân có nhà không em?
- Dạ, có.
Vào đến phòng khách, Hỷ Trân cố tình nói lớn:
- Mẹ, chị Hai! Có anh Từ Nam đến chơi nè.
Thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-dau-tinh-yeu/2414873/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.