Tin... Tin.. Tin...
Bà Mỹ Nghi bỏ tờ báo xuống bàn.
- Tâm Hoà! Con ra mở cổng đi, Tuấn Tường về đó.
- Dạ.
Rồi bà nhìn đồng hồ:
- Sao hôm nay nó về sớm vậy nhỉ?
Cánh cổng được mở ra, Tuấn Tường lái xe thẳng vào trong sân. Anh mở cửa xe bước xuống đùa:
- Có cơm chưa, tôi thấy đói bụng lắm rồi?
- Cậu vừa gọi điện thoại xong, lát sau lại về tới, có ba đầu sáu tay, tôi cũng không chuẩn bị kịp. Nếu cậu thấy đói bụng, thì tôi làm món khác cho cậu ăn.
- Không cần đâu. Còn nhịn đói được một ngày, chẳng lẽ còn hơn một giờ nữa, tôi chịu không được hay sao. Tại hôm nay tôi về sớm đấy thôi.
Tuấn Tường khom người lôi từ tring xe ra lỉnh kỉnh bao ni lông. Tâm Hòa mở to mắt:
- Trời! Bộ cậu rinh hết cả siêu thị về đây hay sao vậy?
- Còn đứng đó nói, sao không đến đây phụ một tay đi?
Trao một mớ túi xách cho Tâm Hòa, Tuấn Tường phân trần:
- Đây là những thứ cần thiết cho chuyến đi công tác của tôi.
- Cậu đi mua à?
- Không. Một người bạn giúp.
- Tôi không cần hỏi cũng biết là con gái rồi. Đàn ông con trai, ít ai tỉ mỉ và cẩn thận lắm.
- Cũng tùy theo người.
Nhìn thấy bó hoa trên xe, Tâm Hoà hỏi:
- Cậu mua hoa cho bà chủ hả?
- Ừ.
- Lúc nãy, có người mang tới tặng rồi, cũng là loại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-dau-tinh-yeu/2414867/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.