Hỷ Trân cau mặt, cô đã lấy lại được một chút ít bình tĩnh để nguỵ tạo cho một "" Hỷ Trân yếu đuối "" kia.
- Tuấn Tường! Ông đừng nên nhìn tôi như thế, tôi không muốn mình trở thành một bức tranh để người ta giải khuây.
- Quả đúng như lời cô nói, cô là một bức tranh nghệ thuật rất đặc biệt. Nhìn cô, tôi có cảm giác như là mình đã giải thoát được những ưu tư.
Ánh mắt liếc của cô làm anh phải chớp mắt.
- Sự hiểu lầm của những người xung quanh là một biện pháp để cho ông đánh bại tôi, có phải không? Coi chừng ông là kẻ bại đấy, vì tôi nắm giữ điểm yếu của ông.
Cô khoanh tay:
- Thái Lâm chắc sẽ thông cảm cho tôi, vì cô ấy biết rõ tôi chẳng hề có tình cảm gì với ông.
Tuấn Tường kéo ghế ngồi xuống, anh dứt khoát:
- Đừng nói đến Thái Lâm nữa. Hiện giờ tôi và cô đang nói chuyện với nhau mà.
- Tôi thì không nghĩ vậy, Thái Lâm là người yêu của ông lại là bạn của tôi, nói về cô ấy là một chuyện tốt mà.
- Tốt hay không, chẳng cần cô quyết định. Tôi nói không nhắc là không nhắc.
- Tôi là người ít sợ bạo lực nhất, anh định làm gì?
Tuấn Tường chồm lên, ánh mắt anh rực đỏ:
- Cô đừng làm tôi phải giận dữ. Lúc ấy, cô đừng có trách tôi.
Cái chụp tay kèm theo câu nói làm Hỷ Trân nhăn mặt. Cô cảm thấy đau vì sức mạnh nơi bàn tay anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-dau-tinh-yeu/2414860/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.