Tuấn Tường chồm người lên, xoay mặt cô lại:
- Giận anh à?
Im lặng.
Tuấn Tường chành miệng, anh ngoắc ngoắc tay:
- Cô Hỷ Trân! Xin đừng giận. Nếu cô giận, chú Tường buồn lắm đó. Không có ai nói chuyện, chú ấy sẽ khóc. Hu... hu... hu...
Không nhịn được, Hỷ Trân cười ngặt nghẽo. Cô cười đến gập cả người.
- Thôi, em đau bụng lắm rồi nè. Anh đi thăm bệnh hay là muốn "" ám sát "" bẹnh nhân.
Tuấn Tường cũng cười:
- Còn giận anh không?
- Hơi sức đâu mà giận người dưng.
- Thú thật, anh rất sợ em buồn và giận.
- Vậy thì hứa đi. Từ đây về sau, đừng làm em buồn và cũng đừng làm em giận nữa.
Tuấn Tường nắm lấy hai tay Hỷ Trân:
- Anh hứa.
Bốn mắt giao nhau, cả Hỷ Trân và Tuấn Tường đều chìm trong ánh mắt của nhau.
Hoạn nạn, họ đã nhận ra chân tình và tình yêu của họ ngày một thăng cao.
Nếu như không có trận biến cố hôm ấy ở công trường, có lẽ Tuấn Tường và Hỷ Trân chưa dám nhìn thẳng mặt nhau để nhận ra tình cảm của mình. Hai người phải cám ơn thượng đế đã sắp đặt điều ấy.
Tuấn Tường kéo Hỷ Trân đến gần với mình hơn, anh nồng nàn trong ánh mắt của cô.
- Anh yêu em.
Hỷ Trân mấp máy môi, có lẽ cô nhận được một niềm hạnh phúc quá lớn, nên nói không ra lời. Cô còn chưa dám tin cô có được một người đàn ông yêu thương, lo lắng và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-dau-tinh-yeu/2414655/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.