Lễ đính hôn của Hữu Trân diễn ra trong bầu không khí vui vẻ. Sắc mặt người nào cũng mang màu hồng, bởi đó là màu của hạnh phúc mà.
Hỷ Trân ở Nha Trang về kịp hôm qua và có thể phụ giúp gia đình. Từ sáng đến giờ, cô lăng xăng tiếp khách khứa và người thân. Mệt muốn đứt hơi, nhưng mà rất vui.
Hỷ Trân đứng ở một góc nhìn Hữu Trân. Chị Hai cô thật là hạnh phúc. Từ Nam là một người đàn ông tốt, gia đình khá giả thêm cha mẹ chồng hiền lành và vui tính. Nhìn cách bên ngoài cũng biết họ rất thương dâu. Bây giờ coi như chị Hai cô không còn lo lắng nữa rồi. Lễ đính hôn, đôi bên được gọi cha mẹ cũng giống như vợ chồng, yêu và được lấy người mình yêu còn gì bằng, phải không?
Chợt nghĩ đến mình, Hỷ Trân thở dài. Cô phải mở lời như thế nào với mẹ đây? Chẳng lẽ cứ mãi trong im lặng thì tình yêu của cô và Tuấn Tường phải chờ đến bao giờ?
Cô cũng ước được mặc chiếc áo dài màu hồng kia giống như chị Hữu Trân. Được cặp tay Tuấn Tường đi chào mọi người để được chia vui trong niềm hạnh phúc.
Nhưng... Hỷ Trân rời khỏi chỗ đứng bỏ về phòng. Ngày mốt là cô phải trở lại công trường rồi. Nếu bây giờ cô không can đảm lên, thì mãi mãi cô sẽ không nói được.
Hỷ Trân nằm dài ra giường, nhất định đêm nay cô phải gặp mẹ.
- Cộc... Cộc... Côc...
Kèm theo tiếng gỏ cửa là giọng nói của bà Bích Dung:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-dau-tinh-yeu/2414644/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.