Sinh nhật 16 tuổi của Băng là một ngày mà nó không thể nào quên được. Đó là ngày ông trời cướp tất cả người thân của nó. Là ngày nó rơi vào hố tuyệt vọng. Nó trách tại sao chỉ cứu được mình nó để rồi nó bơ vơ một mình và mồ côi cha mẹ ở cái tuổi vẫn còn ham chơi?
Nó đau lắm, sau khi an táng xong xuôi nó tự nhốt mình trong nhà không thèm mở cửa cho họ hàng tới thăm. Nó chỉ biết khóc để rồi mệt mà thiếp đi và khi tỉnh dậy thì nó khóc tiếp rồi cứ như thế cho đến 8 ngày sau nó tự nói vói lòng mình: " Băng à, đã đến lúc mày phải vượt qua rồi, ba mẹ và em ở trên trời sẽ không bao giờ muốn mày như vậy khi họ ra đi đâu." Nó bật người dậy bước xuống nhà dọn dẹp lại nhà cửa vì tính mẹ nó luôn thích nhà cửa gọn gàng. Dọn xong nó đã cảm thấy đói bụng và qua nhà cô hàng xóm mua đồ về nấu. Cô thấy nó qua thì mừng lắm gọi ngay cho dì nó báo tin.
Nó về nhà nấu ăn và dọn một mâm nhỏ trên bàn, dọn xong nó lại khóc vì nó nhớ đến bữa ăn cơm lúc nào cũng có tiếng chí chóe của chị em nó tiếng cười nói hạnh phúc của cha mẹ nó. Nó cố ăn thật nhanh để quên đi. Nó quyết định ngày mai sẽ đi học dù sao cũng đã qua ngày khai giảng 1 tuần rồi. Vì vậy tối nó tranh thủ đi kiếm việc làm nhưng vì tuổi nhỏ nên không ai nhận nó vào. Nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-dau-qua-di-xin-chao-hanh-phuc/3165246/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.