Hơi thở của anh bỗng nhiên dồn dập hơn. Chẳng bao lâu sau, anh đã quen với sự viếng thăm của "bọn họ", cảm thấy tê dại, không kêu thét lên nữa, không hoảng sợ nữa. Nhưng trong thời khắc này, trong bóng râm bên rừng Tử Trúc, trái tim anh như bị một lưỡi dao nhọn đâm vào.
Cái cảm giác bị lưỡi dao nhọn đâm vào này, cũng rất thật.
Anh cảm nhận rõ ràng sự đau đớn dữ dội!
Nhưng anh đang đứng dưới mưa, không hề bị thương chút nào. Cái cảm giác lưỡi dao nhọn đâm xuyên qua tim này từ đâu mà đến?
Anh cố nén cơn đau, lấy điện thoại ra gọi cho Hoàng Thi Di.
Không có ai bắt máy. Mấy phút trước đây thôi, cô còn nói chuyện điện thoại với anh mà.
Anh lại gọi cho phòng bệnh sản khoa Bệnh viện trực thuộc số 2, nơi mà Hoàng Thi Di đang thực tập, cô y tá nghe điện thoại cho anh biết là Hoàng Thi Di đã rời khỏi phòng bệnh cách đây khoảng hai muơi phút rồi, vẫn chưa quay lại.
Cô ấy đã đi đâu?
Anh bắt đầu chạy như bay, không lâu sau đã ra khỏi rừng Tử Trúc, đi trên con đường chính của Đại học Giang Kinh – Đường Hành Tri.
Gọi điện cho Hoàng Thi Di vẫn không có người nghe máy.
"Bọn họ" vẫn lướt qua trước mắt anh. Quan Kiện đột nhiên cảm thấy cái hành lang dài tăm tối hoàn toàn không chỉ là xuất hiện trong lúc anh bị ảo giác, nó thậm chí là một nơi mà anh biết rất rõ. Đó là nơi nào chứ?
Đau đầu, đau muốn chết đi được, đầu anh muốn vỡ ra!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-dau-cua-dom-dom/191677/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.