Thời điểm tan ca, trên đường kẹt xe rất dữ dội, khi Tô Thố chạy tới bệnh viện nhân dân thành phố, trời đã tối mịt, cô liên tiếp hỏi đường, rốt cuộc tới một phòng bệnh ở khoa nhi, cuối lầu ba tìm Thái Ngọc. Ba chiếc giường trong phòng bệnh đều có trẻ con nằm, bên cạnh đều có ít nhất ba người lớn vây quanh, chiếc giường bệnh trong góc so với những giường khác thì có vẻ cô đơn, tịch liêu, Tề Tiểu Phi đang ngủ mê mệt trên giường, bị ngăn cản bởi một tấm cách li khiến cho người ta không thể nhìn thẳng, khuôn mặt Thái Ngọc tái mét đang ngồi trông một bên, nhìn thấy Tô Thố đến, cô thoáng cười.
Hai người đi tới hành lang, Tô Thố kiềm chế nỗi lo lắng trong đáy lòng, hỏi cô : “Bọn cậu đến được mấy ngày rồi?”
Trong hành lang của bệnh viện người qua người lại rất nhiều, nhưng ai ai cũng cố gắng khống chế âm thanh xuống mức nhỏ nhất, không khí cực kì căng thẳng. Viền mắt Thái Ngọc đo đỏ, nhìn qua là biết cô vừa mới khóc. Sau một hồi, cô mới chậm rãi mở miệng: “Ngày hôm kia bọn mình ngồi xe lửa tới. Khoảng chừng nửa tháng bắt đầu có dấu hiệu không bình thường, sốt cao không dứt rồi hôn mê, bác sĩ ở bệnh viện tỉnh cũng không khám ra bệnh gì, liền kiến nghị mình đưa em ấy tới đây, nói bệnh viện ở thủ đô sẽ tốt hơn, định là khám ra bệnh sẽ trở về, nhưng vừa kiểm tra mới biết bệnh tình của Tiểu Phi vượt mức bọn mình tưởng tượng. Nói là không phải bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-cuoi-duong-anh-cho-em/2038041/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.