Kì nghỉ đông năm đó, Tô Thố lần đầu tiên không về nhà ăn Tết. Sở nghiên cứu cho phép nghỉ mấy ngày, cô co mình trong phòng ngủ một giấc đã đời, dường như muốn bù lại những lúc thiếu ngủ của một năm nay đến lúc thức dậy liền lên mạng, chúc tất cả những người quen biết năm mới vui vẻ, yêu cầu Tô Trí gửi ảnh cưới cho cô coi.
Đến đêm giao thừa, những sinh viên không về nhà ăn Tết đều cùng với các thầy cô giáo tại phòng hoạt động tổ chức một bữa liên hoan nhỏ. Tuy phòng hoạt động bố trí sơ sài, nhưng ánh sáng trong phòng lại đúng là nhẹ nhàng. Năm sáu mươi người cùng tập trung lại một chỗ, không phân biệt cấp bậc, trên dưới, bất luận giáo viên hay sinh viên đều cùng nhau hòa mình vào bữa tiệc, không khí tốt hiêm có, ngay cả đến giáo sư Triệu, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười. Tô Thố bưng một ly nước uống, đi tới chỗ ban công rộng lớn để giải khuây; lúc này cô mới phát hiện ra Thiệu Vĩ cũng ở đó, anh ấy đang nghiêng người dựa vào ban công, cánh tay thì vắt trên lan can, lặng lẽ nhìn vườn hoa ngoài ban công, chỉ còn sót lại vài cánh hoa. Đang lúc Tô Thố quay người định đi thì Thiệu Vĩ đã quay đầu lại, cười và vẫy tay ra hiệu cho cô, do ánh sáng đèn đường rọi xuống, cho nên nụ cười đó không thật sự thấy rõ. Cô lại do dự, hay là đi qua đó vậy. Trước đó, Tô Thố cũng chưa nói được với anh câu nào.
Thứ nhất là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-cuoi-duong-anh-cho-em/2038031/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.