Nối tiếp theo kì thi cuối kì còn có cuộc kiểm tra thể dục cuối kì. Lúc Tô Thố học trung học đã từng nghe nói trường Hoa Đại là ngôi trường chú trọng môn thể dục nhất trong khối các trường đại học, cô đã lình hội được thế nào là lên lớp thể dục nghiêm túc nhất, mà nghe nói lúc thi cử còn nghiêm khắc hơn lúc cả lúc lên lớp vạn lần, một khi thi không đạt nhất định phải học lại. Không ai hy vọng học kì sau cùng lúc phải tham gia 2 khóa học thể dục cùng một lúc, Tô Thố và 3 bạn học cùng kí túc xá hạ quyết tâm trong tuần lễ cuối cùng sáng ra sân thể dục tập chạy.
Cái lạnh của mùa đông phương Bắc, không khí rét buốt của buổi sáng vỗ vào mặt, có cảm giác đau rát như bị dao rạch phải. Thoa trên mặt một lớp kem dưỡng da lúc này hoàn toàn không còn hiệu quả, chỉ sau một vòng chạy, mặt mỗi người đều đỏ ửng như quả táo, không biết được là do bị gió thổi hay là do chạy mà đỏ ửng lên.
Bọn họ vừa chạy vừa thở dốc. Tô Thố nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của bọn họ, không kìm được mà cảm thán: “Quen biết mọi người, thật tốt quá.”
Lư Lâm Lâm thở không kịp mà lên tiếng: “Sao đột nhiện lại nói một câu cảm động như thế?”
“Tớ đang trên còn đường trở thành một triết gia vĩ đại,” bốn người vai kề vai ngồi trên lan can của sân vận động nghỉ ngơi, Tô Thố nói đùa: “Sống cũng không hẳn là một việc xấu, những thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-cuoi-duong-anh-cho-em/2037980/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.