Có mộtsố việc, mãi sau này Lâm Nặc mới biết.
Nhưviệc trong suốt một năm qua khó khăn lắm Giang Doãn Chính mới được ăn một bátcơm trắng, những buổi tiệc lớn nhỏ dường như chiếm hết thời gian dùng cơm củaanh.
Lại nhưviệc, cô là người con gái đầu tiên mời cơm kể từ khi Giang Doãn Chính trưởngthành đến nay, còn là người đầu tiên mời anh ăn cơm trong nhà ăn sinh viên.
Thếnhưng lúc này đây, Lâm Nặc chỉ cảm thấy thú vị.
Mộtngười đàn ông ăn mặc lịch thiệp chỉnh tề ngồi trong nhà ăn xô bồ, phong cáchtinh tế, nho nhã trong con mắt người khác thật sự là một bức tranh thiếu cânđối hài hòa.
Cô cầmđũa lên, cụp mắt xuống mỉm cười. Lúc này Giang Doãn Chính không buồn quan sátmọi thứ, trái lại trong hoàn cảnh này anh còn tỏ ra điềm tĩnh, bình chân nhưvại.
Nhữngbiểu hiện bên ngoài của anh, chẳng qua chỉ là thói quen hình thành từ rất lâu.Trên thực tế, giờ phút này, anh như trở lại quãng thời gian trước đây, kí ứctuy mơ hồ nhưng tuyệt đẹp.
Vàngười con gái trước mặt lúc này, đem đến cho anh một thứ cảm giác rất mãnhliệt.
Ngườita thường nói tình hữu nghị phần nhiều được thiết lập trên bàn ăn. Điều này,Lâm Nặc rất đồng cảm. Sau bữa cơm được coi là đạm bạc giản đơn đó, hai ngườicàng trở nên thân thiết hơn. Với Lâm Nặc, Giang Doãn Chính tựa như người bạnxuất hiện đột ngột, còn thân phận Tổng giám đốc của Tập đoàn Dung Giang kiêmsếp của cô trong tương lai trái lại càng trở nên lu mờ.
Có lẽtừ trước đến nay, cô vốn dĩ không mấy ý thức về chuyện này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-cuoi-con-duong/43929/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.