Lâm Nặchai mươi mốt tuổi, sau khi trải qua cuộc đấu tranh tư tưởng, cuối cùng vẫn lựachọn bỏ thi nghiên cứu sinh, kiên quyết gia nhập vào công cuộc tìm kiếm việclàm.
Vớihành động này của cô, gia đình ai nấy đều cảm thấy khó hiểu và không mấy tánđồng nhưng chẳng còn cách nào khác, cô congái duy nhất của nhà họ Lâm, tuy rằng trước giờ luôn ngoan ngoãn vâng lời nhưngtrước sau vẫn có chủ kiến của mình, đã quyết định việc gì thì chẳng thể laychuyển được.
Maythay, các bậc phụ huynh nhà họ Lâm xưa nay tư tưởng luôn tiến bộ, khuyên bảomột hồi không có kết quả, ông Lâm đành nói: “Thì thôi vậy, tương lai của mình,bản thân con phải tự nắm bắt lấy, bố hy vọng sau này con sẽ không hối hận”.
Làm saoLâm Nặc không hiểu tầm quan trọng của học vấn chứ nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu:“Con biết mà!”.
Khi kỳnghỉ hè kết thúc trở lại trường đại học, cô đi tìm Từ Chỉ An, đăng ký tên dướiký túc xá rồi chạy lên lầu năm, gõ cửa phòng 512.
Thở hổnhển, cô tựa người vào cửa, trán lấm tấm mồ hôi, mắt sáng long lanh. Từ Chỉ Anđang ngồi trước bàn đọc sách, quay đầu lại nhìn cô tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, nhướnđôi mắt đẹp, hỏi: “Em về bao giờ vậy?”.
“Vừa vềđến.”
“Saokhông báo để anh đón em?”.
“Hànhlý cũng chẳng nhiều!” Cô không để tâm phẩy tay bước qua, khẽ mỉm cười: “Emkhông thi nghiên cứu sinh nữa!”.
Từ ChỉAn kéo tay cô theo thói quen: “Hả? Bố mẹ em đồng ý rồi sao?”.
“Vâng,tuy vậy nhưng thuyết phục họ cũng tốn khá nhiều công sức”.
“Vẫn làcực cho em quá!”, anh cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-cuoi-con-duong/43923/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.