Tô Tầm biết rõ có một số việc Lục Trình Dương không nói cho cô biết, cũng biết dù anh có nói ra thì cũng là tránh nặng tìm nhẹ nhưng cô cũng không truy hỏi đến cùng bởi vì cô biết rõ cho dù cô có hỏi thì anh cũng sẽ không nói ra.
Lục Trình Dương hy vọng cô không có gánh nặng trong lòng. Bất luận trong năm năm qua đã xảy ra những chuyện gì thì cũng đều là quá khứ rồi, sau khi anh trở về chỉ hy vọng cô có thể thoải mái vui vẻ sống cùng anh.
Tô Tầm không hiểu rốt cuộc là Trình Nhiễm muốn nói đến chuyện gì mà phải hao hết tâm tư để bắt cô đến đây; Tô Tầm chống một tay đứng lên nhìn Trình Nhiễm: “Tôi không biết cô muốn nói chuyện gì và tôi cũng không muốn biết. Nếu anh ấy đã lựa chọn không nói cho tôi biết thì anh ấy có lý do làm vậy.”
Bây giờ mặc kệ là nguyên nhân gì thì Tô Tầm đều tin tưởng Lục Trình Dương, anh vĩnh viễn sẽ không làm ra chuyện gì gây tổn hại đến cô.
Một người là liều chết che chở, còn một người là tin tưởng vô điều kiện.
Trình Nhiễm nhìn khuôn mặt lạnh lùng và đôi mắt trong suốt của Tô Tầm, giống như đang cười nhạo cô ta bởi vì ghen tị mà nội tâm trở nên dữ tợn vậy, khóe miệng cô ta nhẹ nhàng kéo ra một nụ cười lạnh: “Cô cứ chờ rồi sẽ biết, lần này sẽ không có ai ngăn cản giúp cô đâu. Tôi muốn Lục Trình Dương phải khó chịu, muốn anh ta cả đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-cuoi-con-duong-anh-va-em/2253089/chuong-67-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.