Từ lúc bắt đầu xuống xe thỉnh thoảng Lục Trình Dương nhìn về phía Tô Tầm, xác định cô vẫn bình thường thì mới yên tâm, ngay cả Tô Tiểu Tông đang gục đầu trên vai anh cũng thời thời khắc khắc nhìn mẹ. Cuối cùng, Tô Tầm chịu không nổi trước cái nhìn chằm chằm của hai bố con thì dừng chân, quay đầu nhìn lại: “Hai người muốn nhìn đến khi trên người em có một cái lỗ mới chịu sao?”
Vẻ mặt Tô Tiểu Tông mờ mịt, bé nghe không hiểu.
Lục Trình Dương cười nhẹ một tiếng: “Không đâu, làm sao có thể.”
Tô Tầm mấp máy môi, lườm anh một cái rồi đi trước.
“Bố ơi, mẹ không vui sao?” Tô Tiểu Tông ôm cổ Lục Trình Dương, kề vào tai anh nói nhỏ.
“Không có.” Lục Trình Dương nhìn bóng lưng Tô Tầm, kéo tai con trai: “Tốt lắm, về nhà thôi.”
Tô Tiểu Tông đã ở chỗ này hơn mười ngày nên trong nhà có rất nhiều đồ chơi, rất nhiều món cu cậu còn chưa có chơi qua cho nên lúc Lục Trình Dương bảo về nhà khác thì cu cậu rất vui.
Vừa bước vào cửa thì Tô Tiểu Tông liền đá giày ra, chân không chạy lạch bạch về phía sofa trong phòng khách nhìn đồ chơi của mình, sau đó lại chạy kéo Tô Tầm qua, ngón tay mập mạp chỉ vào cái rương cực lớn kia, vui vẻ nói: “Mẹ ơi mẹ nhìn xem, bố mua cho con rất nhiều đồ chơi, thích ơi là thích.”
Lục Trình Dương đi lại gần, kẹp cu cậu dưới cánh tay bước vào phòng tắm: “Thích thì cũng phải ngày mai mới chơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-cuoi-con-duong-anh-va-em/2253066/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.