Xa Tăng chụp hụt, cái đầu của nó ngẩng lên nhìn Tô Tiểu Tông đang treo ở không trung, thân thể béo tốt nhảy mạnh lên. Lục Trình Dương lui về sau một bước đặt Tô Tiểu Tông lên vai mình, Tô Tiểu Tông cảm thấy chơi rất vui, hưng phấn đung đưa chân nhỏ: “Bố thật lợi hại mà!” Xe Tăng nhảy cao như thế nhưng cũng không chạm vào cu cậu được.
Bây giờ Lục Trình Dương chỉ có một cảm giác, đó chính là con chó này quả thực rất béo, phải nói là béo tốt.
Xe Tăng là một con chó béo ú cứng đầu, không bổ nhào được vào người Tô Tiểu Tông thì không cam lòng nên liên tục nhảy lên, Tô Thậm thấy vậy thì không vui, huýt sáo: “Xe Tăng, lại đây.” Những ngày ông Tô đi du lịch thì con chó béo này vẫn do anh chăm, bây giờ thấy anh đến cũng không thèm chạy tới chào đón nữa!
Xe Tăng không nhào được vào người Tô Tiểu Tông nên đổi lại nhào vào người Tô Thậm và Tô Tầm, vui mừng vẫy cái đuôi to của mình, nếu Xe Tăng đã ở đây thì Tô Lập Quân cũng đang ở gần đây.
Quả nhiên, Tô Lập Quân đang từ từ đến gần, ánh mắt dừng trên người Lục Trình Dương, sắc mặt thâm trầm, lớn tiếng nói: “Xe Tăng, lại đây!”
Xe Tăng không hổ là do Tô Lập Quân nuôi lớn, vừa nghe thấy tiếng gọi liền chạy như bay đến.
Lục Trình Dương nhìn vị lão nhân cao gầy trước mặt này, mái tóc hoa râm, khuôn mặt nghiêm túc, đôi môi mím chặt, nếp nhăn nơi khóe mắt lộ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-cuoi-con-duong-anh-va-em/2253061/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.