Lần đầu tiên Lục Trình Dương dẫn đứa nhỏ đi dạo phố, phải nói là sau khi anh và Tô Tầm chia tay thì anh không hề đi dạo phố nữa, cần gì thì trực tiếp mua xong liền rời khỏi. 
Tô Tiểu Tông còn quen thuộc với trung tâm thương mại hơn cả anh, cu cậu chỉ vào một cửa hàng thời trang trẻ em: “Bố ơi, mẹ hay đưa con đến đây mua quần áo.” 
Thật sao? Lục Trình Dương dắt Tô Tiểu Tông đi vào, nhân viên cửa hàng liền đền gần, cười híp mắt hỏi: “Tiên sinh, tôi có thể giúp gì không?” Nhìn dáng vẻ tuấn tú của ông bố này chắc chắn không biết chọn đồ, chỉ cần giới thiệu vài bộ đẹp mắt đắt tiền thì đối phương sẽ mua ngay. 
Lục Trình Dương liếc người nhân viên một cái: “Không cần.” 
Sau khi quan sát chiều cao của Tô Tiểu Tông, Lục Trình Dương lấy một bộ quần áo nhìn có chút thuận mắt rồi dẫn con trai đi vào phòng thử đồ; áo sơ mi nhỏ ngắn tay màu trắng, quần ngắn màu đen, giống như áo trắng quần đen mà Lục Trình Dương đang mặc trên người. Tô Tiểu Tông nhìn hình dáng bé nhỏ của mình và thân hình cao lớn của bố ở trong gương, vui vẻ chỉ vào bộ quần áo mới trên người: “Bố ơi, con thích bộ này.” 
Xem ra ánh mắt của mình cũng rất chuẩn, Lục Trình Dương nhíu mày rồi chọn thêm mấy kiểu khác có cùng số đo nữa, vuốt mái tóc xoăn của con trai: “Đi thôi.” 
Tô Tiểu Tông sợ ngây người, đây là lần đầu tiên mua quần áo nhanh như vậy. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-cuoi-con-duong-anh-va-em/2253054/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.