Tô Tầm đưa tay lau nước mắt cho Tô Tiểu Tông, trong lòng cô có chút khó chịu, nhỏ giọng dỗ con trai: “Mẹ bảo đảm con chỉ có một người bố, là bố ruột của con, mẹ sẽ không để cho con gọi người khác là bố đâu.” Cô đã lựa chọn sinh con ra nhưng lại không cho con một gia đình đầy đủ nên cô cảm thấy rất áy náy. Cho dù Lục Trình Dương đã trở lại thì cô cũng không thể vì con mà tái hợp với anh, vẫn không thể cho con một gia đình đầy đủ được.
Sau này, cô cũng sẽ kết hôn, Lục Trình Dương cũng như vậy nhưng không phải là hai người tái hôn với nhau.
Bây giờ việc cô chỉ có thể bảo đảm với Tô Tiểu Tông chính là sẽ không để cho người khác làm bố của bé, bố của bé chính là Lục Trình Dương.
Tô Tiểu Tông đưa tay dụi mắt, nhỏ giọng nói: “Vâng, con chỉ muốn bố của con thôi, không cần người khác, mẹ đừng thích người khác nha …” Bàn tay nhỏ bé vừa lau nước mắt vươn qua sờ lên mặt mẹ: “Mẹ ơi, cho dù bố có về thì con vẫn thích mẹ nhất.”
Bàn tay nhỏ nhắn của con trai dán ở trên mặt mình, ướt nhẹp, trong lòng Tô Tầm vốn còn đang phiền não đột nhiên tan thành mây khói. Người ta đều nói trẻ nhỏ là thiên sứ, điều này đúng là thật.
Tô Tiểu Tông là món quà tuyệt nhất mà ông trời đã cho cô mặc dù bé tới không hề đúng lúc. Tô Tầm hôn một cái lên má con trai: “Mẹ cũng thích con nhất.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-cuoi-con-duong-anh-va-em/2253035/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.