Tô Tầm cảm thấy Tô Thậm trước kia đúng là không có dáng vẻ của người làm anh, động một chút là bắt nạt cô, sau khi cô mang thai mới đột nhiên giác ngộ làm anh, mấy năm nay càng ngày càng chăm sóc cho cô.
Nghiêng đầu nhìn Tô Thậm càng ngày càng thành thục chững chạc, Tô Tầm nhàn nhạt nói: “Thôi đi, nhiều năm rồi anh không đánh nhau. Em sợ anh đánh không lại, như thế thì mất mặt lắm.”
Tô Thậm: “…” Cho nên mới nói tại sao trước đây anh không thích cô em gái này, quá thành thật!
Tô Tầm cười kéo cánh tay anh, một tay dắt Tô Tiểu Tông: “Đi thôi, nếu không sẽ muộn mất.”
Ờ chợ mua đồ ăn mất gần một tiếng đồng hồ, khi bọn họ đến trước cửa cư xá thì đã gần năm giờ rồi, vừa đúng ở dưới lầu gặp Tô Lập Quân mới từ bên ngoài trở về, Tô Tầm gọi một tiếng “bố” rồi vỗ Tô Tiểu Tông.
Cậu bé nhận được ám hiệu, vội vàng vui vẻ chạy tới nắm chặt tay Tô Lập Quân, bi bô: “Ông ngoại, cháu và mẹ cùng với cậu về thăm ông, còn mua cho ông rất nhiều đồ nữa!” Lúc bé nói rất nhiều thì tay đã chỉ về phía cốp xe.
Khuôn mặt Tô Lập Quân vốn đang nghiêm nghị nhưng khi nhìn đến tiểu tử khả ái kia thì hòa hoãn không ít, mặc kệ Tô Tiểu Tông kéo ông đi, lúc nhìn Tô Tầm thì sắc mặt chùng xuống: “Mua nhiều như vậy để làm gì! Tôi cũng không thiếu cái gì, nếu thiếu thì cũng tự tôi đi mua.”
Tô Tầm cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-cuoi-con-duong-anh-va-em/2252987/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.