Chương trước
Chương sau
Gửi Cô Rosie, chị Katie và chú Greg.
Mọi người được mời đến sinh nhật lần thứ tư của cháu vào ngày 18 tháng Mười một. Cháu sẽ kó một nhà ảo thuật. Ông ấy có thể biến bóng bay thành con thú. Ông ấy sẽ cho mọi người một con thú để nuôi. Bữa tiệc sinh nhật của cháu bắt đầu lúc 11 giờ sáng và sẽ có rất nhiều kẹo và rồi mọi người có thể về nhà với bố mẹ.
Cảm ơn.
Thân mến,
Josh
Bạn có một tin nhắn từ: KATIE.
Katie: Trông tớ cứ như đồ dở hơi ấy.
Toby: Cậu không trông như đồ dở hơi đâu.
Katie: Cậu còn không biết đồ dở hơi trông như thế nào cơ mà.
Toby: Thế trông như thế nào nào?
Katie: Như tớ. Trông tớ cứ như một chủng loại người của tương lai kết hợp với người máy ấy.
Toby: Trông cậu không như thế.
Katie: Ôi trời ơi, ai cũng nhìn tớ chằm chằm.
Toby: Katie, bọn mình ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong lớp. Tất cả mọi người trong phòng đều quay lưng lại với mình. Họ KHÔNG nhìn chằm chằm vào cậu trừ phi họ có mắt ở sau đầu.
Katie: Mẹ tớ có mắt sau đầu đấy.
Toby: Nhìn này, đấy chỉ là nẹp chỉnh răng thôi Katie. Không phải là ngày tận thế. Dù sao thì tớ cũng biết cậu cảm thấy thế nào mà. Khi đeo kính tớ cũng cảm thấy như ai cũng nhìn tớ chằm chằm mà.
Katie: Đó là bởi vì họ nhìn thật.
Toby: Ôi. Cậu có thể làm ơn cho tớ tí được không?
Katie: Cái gì cơ?
Toby: Nói thêm một lần câu Xúc xích kêu xèo xèo xem nào.
Katie: TOBY! Không buồn cười thế đâu. Cậu nói là cậu sẽ không cười cơ mà. Bây giờ thì tớ sẽ phải đeo cái mớ đường ray tàu hỏa ngu ngốc này hàng năm trời và chẳng phải lỗi của tớ nếu chúng làm tớ nói ngọng. Tuần sau tớ còn phải đeo cái này để chụp ảnh sinh nhật cơ đấy.
Toby: Vụ này to đây.
Katie: Đấy là sinh nhật thứ 13 của tớ. Khi lớn hơn tớ không muố nhớ lại mình trong những tấm ảnh với hai cục kim loại to tướng nhét trong mồm mình đâu. Đã thế tất cả mọi người sẽ đến bữa tiệc sinh nhật, có cả những người đã bao năm rồi tớ không gặp và tớ muốn mình trông thật ổn.
Toby: Để tớ thử đoán xem nhé, chắc là cậu lại sẽ cố gắng trông thật ổn trong một bộ đồ đen chứ gì?
Katie: Đúng.
Toby: Cậu đúng là đồ đầu óc không bình thường.
Katie: Không, Toby, tớ chỉ là người phức tạp thôi. Màu đen hợp với màu tóc tớ. Trong các tạp chí của tớ nói thế. Nhưng cậu vẫn có thể mặc cái quần soóc và cái áo phông nhăn nheo tàn tạ của cậu đến nếu muốn. Chẳng ích gì khi thay đổi thói quen của cả cuộc đời.
Toby: Đó là điều các tạp chí của tớ cho cậu biết.
Katie: Không, tớ bít mấy cái tạp chí kinh tởm của cậu bảo cậu làm gì rồi và đấy không phải là vấn đề về chuyện mặc quần áo. Là chuyện cởi quần áo thì đúng hơn.
Toby: Nhưng dù sao tớ cũng được mời.
Katie: Có lẽ thế. Nhưng mà… có thể không.
Toby: Katie, tớ sẽ đi dù cậu có mời tớ hay không. Tớ sẽ không bỏ lỡ buổi tiệc sinh nhật thứ 13 của cậu chỉ vì cậu lại lên cơn hâm hấp. Tớ chỉ muốn xem cái bánh sinh nhật dính nhoe nhoét vào cái nẹp chỉnh răng của cậu, phòi qua các kẽ răng và bắn vào mặt người ta khi cậu nói chuyện trông thế nào thôi.
Katie: Thế nào cũng được. Tớ đảm bảo rằng lúc ấy tớ sẽ nói chuyện với cậu nhiều nhất.
Toby: Thế có những ai sẽ đi?
Katie: Chú Alex, bác Steph, bác Pierre và Jean-Louis, ông bà, cô Ruby, chú Teddy và cái anh con trai kỳ quặc của cô chú ấy, cái anh chả bao giờ mở miệng nói gì ấy, mẹ, tất nhiên rồi, và một vài cô bạn ở nhóm chơi bóng rổ.
Toby: Ôi chà. Thế ông cậu Kevin của cậu thì sao?
Katie: Có bao giờ cậu ấy đến buổi lễ nào không? Cậu ấy vẫn đang làm việc ở cái khách sạn bóng lộn ở Kilkenny ấy. Cậu ấy nói rất tiếc vì không đến được nhưng cậu có gửi cho tớ một cái thiệp mừng có một tờ 10 bảng ở trong.
Toby: À, hóa ra đấy là cái cậu muốn. Thế còn dượng Greg?
Katie: Không, dượng sẽ đi Mỹ công tác một tuần. Dượng cho tớ 13 euro. Mỗi euro cho một năm.
Toby: Hay đấy. Cậu sẽ giàu to. May là dượng ấy bận đi làm, chứ tớ ghét chuyện dượng ấy và chú Alex ở cùng một phòng lắm. Việc ấy làm tớ khó chịu.
Katie: Tớ bít. Thậm chí còn tệ hơn nữa nếu mẹ cũng có mặt trong phòng ấy vì mẹ chỉ suốt ngày chạy từ bên này sang bên kia cứ như trọng tài đấm bốc ấy.
Toby: Chú Alex sẽ đá đít dượng Greg nếu họ chơi đấm bốc với nhau.
Katie: Rõ ràng là như thế. Mẹ sẽ đá đít cả hai người nếu họ dám làm gì nhau. Bây giờ ít ra tớ cũng sẽ được đeo cái mặt dây chuyền chú Alex tặng mà không bị dượng Greg nhìn như muốn giật toạc nó ra.
Toby: Ồ, chắc dượng ấy ghen tị vì không có hình dượng ấy ở trong đấy ấy mà.
Katie: Đầu dượng ấy to quá, làm sao nhét vừa cái mặt dây chuyền ấy được.
Toby: Vậy có ai dưới tuổi 18 cũng đến buổi tiệc mà không phải là người của cái đội bóng rổ dở hơi của cậu không?
Katie: Chú Alex sẽ dẫn Josh đến.
Toby: Josh mới 4 tuổi, Katie.
Katie: Chính xác. Cậu sẽ có nhiều điểm tương đồng với nó đấy. Cùng một năng lực đầu óc như nhau mà.
Toby: Ôi ha ha, đúng là miệng có gang có thép. Cậu có nghĩ là cậu sẽ hát bài “Xúc xích cocktail kêu xèo xèo” ở buổi tiệc sinh nhật của cậu không?
Katie: Cậu thật là lố bịch, Toby. À, tớ cho là tình cảnh của tớ chắc là một triệu lần tệ hại hơn. Tớ có thể bị kẹt cứng với cặp kính trong suốt phần đời còn lại như cậu.
Toby: Thật là khó khăn, ha ha. Tớ chỉ đang nghĩ là có lẽ cậu sẽ không thể rời khỏi nước mình trong vài năm tới vì các máy dò kim loại ở sân bay sẽ không cho cậu qua. Cậu sẽ là một mối nguy hiểm thực sự đối với cộng động. Mấy cái nẹp chỉnh răng ấy có thể biến thành vũ khí chết người được đấy.
Katie: Thế nào cũng được.
Bạn có một tin nhắn từ: ROSIE.
Rosie: Tuần sau em bé của em sẽ trở thành một thiếu niên.
Ruby: Hãy cảm ơn các vì sao may mắn của em vì mọi thứ giờ đã gần như xong đi, em yêu.
Rosie: Không phải đấy mới là khởi đầu thôi à? Và nếu em có ngôi sao may mắn nào thì hẳn là bây giờ chúng đã thực sự bị vứt hết đi rồi. Điều gì khiến cho con gái bé xinh của em lớn lên và trở thành một cô gái rất xì-po và đào hoa trong khi em thì tàn héo ngay trước mắt chính mình? Con em càng lớn thì em càng già.
Ruby: Thật là một khám phá thông minh.
Rosie: Nhưng điều đó không được phép xảy ra. Vì em thậm chí còn chưa buồn bắt đầu cuộc đời em nên cũng chẳng sao nếu đưa thêm một người khác vào thế giới này và giúp người ấy qua được mọi thứ. Thật sự thì em chưa làm được gì đáng kể cả.
Ruby: Một số người có thể lập luận rằng việc tạo nên cuộc sống đã là đáng kể rồi. Có gì chị có thể mang đến bữa tiệc không nhỉ?
Rosie: Chỉ cần mang chị đến thôi.
Ruby: Rõ rồi, có cần gì khác nữa không?
Rosie: Chị sẽ phải đến dù chị có muốn hay không.
Ruby: Ô thế cũng được. Ít nhất Greg cũng sẽ không buộc một cái xích chó vào cổ em để lôi em ra khỏi Alex.
Rosie: Ừ. Lần này có lẽ em có thể thoải mái để kỳ nghỉ của Alex yên tĩnh rồi.
Ruby: Hy vọng là thế. Vậy chị sẽ mua gì cho cô bé đang dậy thì kia, cái cô bé cái gì cũng muốn ấy?
Rosie: Hàm răng đều, kem tẩy mụn thần diệu, diễn viên Colin Farrell và một người mẹ gọn gàng.
Ruby: À, bây giờ thì cái vấn đề người mẹ gọn gàng ấy là thứ chị có thể làm gì đó được đấy.
Rosie: Cảm ơn chị Ruby.
Từ Alex
Gửi Rosie
Tiêu đề Các chi tiết chuyến bay
Chuyến bay của tớ hạ cánh lúc 2 giờ 15 chiều mai. Thật sự mong được gặp lại cậu và Katie. Cái-thằng-cha-tên-là-gì-đấy có mặt ở đó để chào đón tớ không?
Từ Rosie
Gửi Alex
Tiêu đề CHỒNG TỚ
Tên chồng tớ là GREG. Và không đâu, anh ấy sẽ không có mặt ở đó để đón cậu đâu vì anh ấy đi công tác rồi. Bây giờ anh ấy đang ở Mỹ, vậy là cả hai người đều sẽ có cái may mắn là tráo đổi đất nước trong vài ngày tới. Hy vọng rằng như thế sẽ tốt hơn nhiều cho cả hai người.
Gửi con gái tuyệt vời của tôi,
Con đã là một thiếu niên rồi đấy!
Chúc mừng sinh nhật, con yêu.
Yêu con nhiều,
Mẹ
Gửi Katie,
Hôm nay con đã lớn,
Thật là vui hơn hớn!
Đúng là một ngày lớn,
Hôm nay con đã lớn!
Dượng Greg
Cháu là một cô gái tuyệt diệu!!!
Chúc mừng sinh nhật, cô gái.
Yêu cháu nhiều, em bé bằng kẹo dẻo ạ!
Yêu cháu.
Ông bà
Chúc mừng sinh nhật, Cô gái Tỏa hào quang!
Hãy cầm số tiền này và tự mua cho mình một món đồ không phải màu đen để mặc nhé. Thách cháu đấy!
Yêu cháu, cô Ruby, chú Teddy và Gary
Gửi cháu gái của bác,
Chúc mừng sinh nhật thứ 13, cháu xinh đẹp!
Bon Anniversaire!
Yêu cháu, bác Stephanie, Pierre và Jean-Louis
Gửi con gái nuôi của tôi,
Chúc mừng sinh nhật 13 tuổi, người lớn bé nhỏ ạ!
Chú thật vui khi được chia sẻ ngày này cùng cháu,
Gửi đến cháu tất cả tình yêu thương,
Chú Alex
Cậu có thể trở thành một thiếu niên nhưng cậu vẫn xấu y như cũ.
Từ Toby
Từ Kevin
Gửi Rosie
Tiêu đề Chuyến đi chơi bí mật!
Kevin đây. Em không thể nào gọi điện cho chị được, thế nên em email cho chị xem thế nào vì có vẻ viết email là tất cả những việc chị làm hàng ngày.
Xin lỗi em không về dự sinh nhật Katie được nhưng công việc của em đúng là bận điên lên được. Giải golf mở rộng sẽ được tổ chức ở đây tuần này và tất cả các golf thủ vĩ đại nhất thế giới cùng lũ chó và cá vàng của họ đã đặt phòng. Em lúc nào cũng bận như điên nhưng may mà cuối tuần này họ sẽ đi cả. Có vẻ là em lại tiếp tục bỏ lỡ những việc nên làm (hoặc không nên làm) cùng gia đình rồi.
À, lý do em email cho chị là vì không tin chị có thể giữ bí mật với em chuyện chị sẽ đến đây cuối tuần này! Đừng có mà hỏi em làm gì với chuyện kiểm tra việc đặt phòng trước nhưng có vẻ như chị đã đặt phòng đi nghỉ tuần trăng mật cuối tuần này nhỉ!
Greg già tử tế lóe sáng nhỉ, bỏ tiền ra chi hết vụ này, đúng không nào? Dù sao thì em cũng vui vì cuối cùng chị cũng đến đây thăm em. Lâu quá rồi đấy. Không nghĩ được em đã gặp chị từ Giáng sinh. Em sẽ đảm bảo để tất cả các nhân viên tiếp đãi bọn chị thật đặc biệt, và em sẽ còn dặn mấy thằng cha trong bếp đừng có nhổ nước bọt vào đồ ăn của bọn chị nữa.
Từ Rosie
Gửi Kevin
Tiêu đề Chuyến đi chơi bí mật
Xin lỗi em trai bé bỏng, nhưng chắc đấy là Rosie Dunne khác rồi. Ước gì đấy là chị!
Từ Kevin
Gửi Rosie
Tiêu đề Chuyến đi chơi bí mật!
Chỉ có một Rosie Dunne mà thôi! Không, thực ra thì phòng được đặt dưới tên Greg. Khỉ thật! Hy vọng em đã không làm hỏng một điều bất ngờ. Hãy QUÊN những gì em đã nói đi nhé. Xin lỗi.
Từ Rosie
Gửi Kevin
Tiêu đề Chuyến đi chơi bí mật
Đừng lo, Kev – phòng đặt vào ngày nào thế?
Từ Kevin
Gửi Rosie
Tiêu đề Chuyến đi chơi bí mật
Từ thứ Sáu đến thứ Hai. Ôi làm ơn đừng kể cho anh ấy nghe là em đã nói cho chị biết nhé. Em thật ngốc nên mới nói ra. Lẽ ra em nên sử dụng cái đầu của mình trước. Thật sự lẽ ra em không nên nhìn lịch đặt phòng mới phải. Greg đúng là một thằng cha ngu ngốc. Lẽ ra anh ấy phải biết em làm việc ở đây chứ.
Từ Rosie
Gửi Kevin
Tiêu đề Chuyến đi chơi bí mật
Và để anh ấy biết là em làm việc ở đâu thì hai người thỉnh thoảng phải nói chuyện với nhau mới được chứ. Đừng lo! Greg sẽ đi Mỹ cả tuần nên chị có thể che giấu không cho anh ấy thấy sự hăm hở của chị! Tốt hơn là chị nên đi sắm thêm vài bộ đồ mới. Khách sạn của em xịn lắm!
Từ Kevin
Gửi Rosie
Tiêu đề Chuyến đi chơi bí mật
Hãy thưởng thức nó và hẹn gặp lại chị vào cuối tuần. Em sẽ có vẻ mặt giả vờ sốc nhé.
Ruby: Chị phải thừa nhận là chị ngạc nhiên lắm. Anh ấy thật lãng mạn quá!
Rosie: Em biết! Em thấy hăm hở quá, Ruby. Em đã mơ được ở khách sạn ấy bao năm rồi. Ôi, em cá là những gói dầu gội đầu nhỏ và mũ tắm trong phòng tắm sẽ là những thứ đẹp nhất.
Ruby: Chúa ơi Rosie, em có thể mở cửa hàng riêng để bán cái chỗ đồ dùng khách sạn mà em đã ăn cắp đấy.
Rosie: Đấy không phải là ăn cắp. Mấy cái đồ ấy có mặt ở đấy có phải chỉ để ngắm đâu. Tuy nhiên dạo này có vẻ hơi khó tháo máy sấy tóc ra.
Ruby: Mà chắc là em không đủ sức để lôi cả cái giường ra khỏi phòng khách sạn.
Rosie: Người ta sẽ nhìn thấy em ở bàn tiếp tân mất. Tuy nhiên mấy tấm ga trải giường mà em có được từ khách sạn em ở gần đây nhất cho đến giờ vẫn là mấy cái tấm ga em thích nhất đấy.
Ruby: Rosie, em có vấn đề đấy. Nhanh chân lên, thế khi nào thì em tóm được cái cú vuốt ve của sự xa xỉ ấy nào?
Rosie: Thứ Sáu. Em không thể nào chờ được! Gần như em đã sử dụng hết cả thẻ tín dụng để mua mấy bộ đồ mới cho kỳ nghỉ cuối tuần này. Em thật vui là anh ấy đã nỗ lực như thế. Mọi thứ giữa em và Greg đã đạt tới đỉnh điểm. Có vẻ như bọn em sẽ quay lại thời kỳ trăng mật. Em thật sự, thật sự rất hạnh phúc.
Từ Rosie
Gửi Greg
Tiêu đề Về nhà?
Thứ Sáu rồi và em đang nghĩ mấy giờ thì anh về nhà? Chắc là anh đang ở trên máy bay vì điện thoại của anh nối thẳng tới máy trả lời tự động. Có lẽ anh có thể trả lời qua cái máy xách tay từ trên chín tầng mây ấy!
Từ Greg
Gửi Rosie
Tiêu đề Đáp: Về nhà?
Chào em yêu. Anh đã bảo em là anh sẽ ở Mỹ đến thứ Hai cơ mà. Anh sẽ về nhà vào tầm chiều tối. Anh sẽ gọi điện cho em từ sân bay để em ra đón nhé? Xin lỗi nếu có gì khiến em nhầm lẫn. Anh chắc là đã bảo em rằng anh về nhà vào thứ Hai, không phải thứ Sáu. Ước gì đấy là ngày hôm nay, em yêu, thật sự mong thế.
Katie thế nào sau buổi liên hoan tuổi thiếu niên điên cuồng của nó? Anh chẳng nghe thấy tin tức gì của nó cả. Anh nghĩ lẽ ra đến giờ con bé đã phải cảm ơn anh vì món quà của anh rồi chứ nhỉ.
Từ Rosie
Gửi Kevin
Tiêu đề Cuối tuần này?
Em có nghĩ là có thể em nhầm lẫn về việc đặt phòng cuối tuần này không?
Từ Kevin
Gửi Rosie
Tiêu đề Đáp: Cuối tuần này?
Chắc chắn đúng, chị Rosie. Greg đã nhận phòng sáng nay. Chị không ở đây à?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.