Tiêu Chiến sầu lo: "Nóng đến vậy rồi, hay là đi bệnh viện đi."
Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, giọng trầm khàn: "Không đi."
Ngày bình thường, Vương Nhất Bác, chỉ cần anh nói hướng đông sẽ không dám đi hướng tây, chỉ đâu đánh đó, ngày hôm nay phá lệ không nghe lời.
Tiêu Chiến không làm gì được cậu, đành bất lực nhẹ giọng khuyên nhủ: "Cậu phát sốt rồi, đi bệnh viện khám xem mới tốt, nhỡ đâu nghiêm trọng hơn thì phải làm sao bây giờ?"
Vương Nhất Bác chỉ lặp lại một câu. "Không đi."
Tiêu Chiến phiền não xoa xoa tóc: "Được rồi, vậy cậu nằm ở trên giường trước, nếu như qua mấy giờ không hạ sốt thì chúng ta đi bệnh viện khám gấp được không?"
Hồi lâu, Vương Nhất Bác ừ lên tiếng.
Gương mặt của cậu nóng đến đỏ bừng, buồn ngủ không mở mắt ra, ngay cả lúc mơ mơ màng màng còn có chút đáng yêu.
Cho đến lúc Tiêu Chiến muốn kéo cậu dậy ——
Đáng yêu cái rắm! Rõ là có chút thấp hơn anh, sao lại có thể nặng như vậy! Cậu ta là quả cân chuyển thế sao!
Tiêu Chiến khó khăn đỡ Vương Nhất Bác dậy, phát hiện ngày bình thường nhìn dáng người cậu khá gầy mà giờ phút này lại như nặng ngàn cân, ép Tiêu Chiến suýt nữa không thở nổi. Tiêu Chiến cắn răng, khiêng Vương Nhất Bác như khiêng gạo tiếp tục đi lên phía trước.
"Tôi thực sự là... toàn bộ sức mạnh đều... đem ra hết..."
Vương Nhất Bác thần chí mơ hồ đột nhiên mí mắt có chút nhấc lên: "Sữa tinh khiết? Sữa chua?"
* Toàn bộ sức mạnh:吃奶的劲 , Vương Nhất Bác nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-chuyen-yeu-duong-trong-truyen-thuyet-do-thi/1084571/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.