Tiêu Chiến không thèm để ý Vương Nhất Bác nữa.
Đối với hành vi tìm chết không thức thời của cậu, Tiêu Chiến mặt mũi tràn ngập hai chữ mang thù, thế cho nên quên béng mất chuyện chơi game, trở về ngã đầu ngủ mất.
Ngày hôm sau lúc Tiêu Chiến mở game ra, bị một loạt các bản cập nhật làm cho bối rối, điều vui mừng nhất chính là mỗi lần phá được bàn chơi! Suôn sẻ! Hả hê! Dứt điểm!
Xem ra lập trình viên vẫn còn có chút tác dụng đó.
Ngay khi game vừa mở ra, cùng với âm nhạc vui vẻ là một mục thông báo chữ đậm to đùng được bắn ra giống như mấy cái quảng cáo bên đường cực to, cực bắt mắt, chỉ là thẩm mỹ xấu đến mức Tiêu Chiến không nỡ nhìn thẳng.
Thông báo chỉ có mấy chữ to dứt khoát lưu loát: "Cảm động rơi nước mắt, không biết nói gì hơn. Cảm tạ cao nhân!"
Tiêu Chiến: "......"
Nhà sản xuất game càng ngày càng mơ hồ. Ai sẽ phát ra một thông báo không đầu không đuôi như vậy chứ, rốt cuộc là có ý gì vậy???
Tiêu Chiến vẻ mặt cạn lời online, phát hiện mọi người đã chờ anh một hồi lâu, đang rất hăng say hoàn thành từng động tác nhảy lầu —— lên lầu —— nhảy lầu.
Chỉ có đội trưởng Yakult bình tĩnh mà đứng ở tại chỗ vẫn không nhúc nhích, phảng phất như đang đứng xem mấy tên đần độn làm trò.
Tiêu Chiến: "....."
Tán Tán: "Này. Thật xin lỗi ta đến muộn."
Yakult giật mình: "Đi thôi."
Vừa onl game liền bắt đầu làm nhiệm vụ tổ đội, việc này đã trở thành thú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-chuyen-yeu-duong-trong-truyen-thuyet-do-thi/1084567/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.