Chương trước
Chương sau
Tiêu Chiến không thèm để ý Vương Nhất Bác nữa.
Đối với hành vi tìm chết không thức thời của cậu, Tiêu Chiến mặt mũi tràn ngập hai chữ mang thù, thế cho nên quên béng mất chuyện chơi game, trở về ngã đầu ngủ mất.
Ngày hôm sau lúc Tiêu Chiến mở game ra, bị một loạt các bản cập nhật làm cho bối rối, điều vui mừng nhất chính là mỗi lần phá được bàn chơi! Suôn sẻ! Hả hê! Dứt điểm!
Xem ra lập trình viên vẫn còn có chút tác dụng đó.
Ngay khi game vừa mở ra, cùng với âm nhạc vui vẻ là một mục thông báo chữ đậm to đùng được bắn ra giống như mấy cái quảng cáo bên đường cực to, cực bắt mắt, chỉ là thẩm mỹ xấu đến mức Tiêu Chiến không nỡ nhìn thẳng.
Thông báo chỉ có mấy chữ to dứt khoát lưu loát: "Cảm động rơi nước mắt, không biết nói gì hơn. Cảm tạ cao nhân!"
Tiêu Chiến: "......"
Nhà sản xuất game càng ngày càng mơ hồ. Ai sẽ phát ra một thông báo không đầu không đuôi như vậy chứ, rốt cuộc là có ý gì vậy???
Tiêu Chiến vẻ mặt cạn lời online, phát hiện mọi người đã chờ anh một hồi lâu, đang rất hăng say hoàn thành từng động tác nhảy lầu —— lên lầu —— nhảy lầu.
Chỉ có đội trưởng Yakult bình tĩnh mà đứng ở tại chỗ vẫn không nhúc nhích, phảng phất như đang đứng xem mấy tên đần độn làm trò.
Tiêu Chiến: "....."
Tán Tán: "Này. Thật xin lỗi ta đến muộn."
Yakult giật mình: "Đi thôi."
Vừa onl game liền bắt đầu làm nhiệm vụ tổ đội, việc này đã trở thành thú vui tiêu khiển hàng ngày của Tiêu Chiến. Mọi người chơi game khá thoải mái, cởi mở, chỉ là đôi khi giọng điệu hơi mờ ám, Tiêu Chiến đoán không ra ẩn ý của bọn họ.
Tiêu Chiến quy cái này về ám hiệu độc quyền của bọn họ nên cũng không muốn tò mò nhiều.
Tán Tán: "Mọi người quen biết nhau hết sao?"
Mè đen phía nam: "Đúng nha đúng nha, bọn tôi là đồng nghiệp tốt trong công ty đó."
Ăn không ngon bằng sủi cảo: "Đại boss của chúng ta vô cùng soái, anh ấy là người rất chính trực, cuối năm nhất định sẽ tăng lương cho chúng ta."
Mì ăn liền Khang sư phụ: "Đúng vậy, đúng vậy. Đại boss anh minh thần võ, nhất định sẽ tăng lương khao những nhân viên dưới chót vất vả như chúng ta."
Tiêu Chiến cảm thấy bọn họ có ý ám chỉ.
Không đợi anh suy nghĩ kỹ càng, đội trưởng Yakult đã lên tiếng: "Làm nhiệm vụ."
Chỉ có ngắn ngủn mấy ngày, xếp hạng của tiểu đội liên tục tạch tạch bò lên phía trước, thậm chí lấy được một lượng lớn mảnh ghép với tỉ lệ 100%.
Tiêu Chiến không tránh khỏi có chút kinh hỉ, bỗng nhiên bắt đầu nảy sinh hy vọng xa vời vào giải thưởng lớn mà lúc trước mình không dám nghĩ sẽ lấy được.
Tán Tán: "Chúng ta liệu có thể lấy được giải thưởng không?"
Mì ăn liền Khang sư phụ: "Có thể thử xem. Cái này có quy luật."
Tiêu Chiến có chút kinh ngạc, nhưng nghe bọn họ nói được chắc chắn như thế, anh cũng đi theo chờ mong.
Anh chưa từng trúng thưởng bao giờ, cũng chưa từng nhặt được tiền, ba người lấy hai người thì anh cũng là người bị dư lại.
Tự mình làm ra tiền là một chuyện, loại cảm giác hạnh phúc do may mắn mang lại, lại là một chuyện khác.
Tiêu Chiến xoa tay, ôm lấy di động xem bọn họ rút thăm trúng thưởng. Phần rút thăm trúng thưởng do đội trưởng Yakult đảm nhiệm, Yakult tập hợp đủ các mảnh ghép, mười bức tranh mười lần rút.
Một lần, không trúng, hai lần, ba lần......
Tiêu Chiến hơi nản lòng, nhưng những người khác đều rất bình tĩnh, một bộ dáng đã định liệu trước, không khỏi lây nhiễm sang tâm trạng Tiêu Chiến.
Còn dư lại hai lần cuối cùng, Tiêu Chiến căng thẳng nhìn chằm chằm màn hình.
...... Không trúng.
Anh khẽ thở dài mất mát, đúng lúc này, đội trưởng Yakult kích vào lần rút thăm cuối cùng, đột nhiên, màn hình sáng lên ánh sáng vàng óng lấp lánh, Tiêu Chiến nhìn vào thông báo giải nhất trên màn hình, trợn mắt há hốc mồm.
Thế mà! Thật sự trúng?!
Trong thư phòng, Vương Nhất Bác nghe được tiếng hoan hô ở cách một vách tường, chớp chớp mắt, cúi đầu đánh một hàng chữ gửi vào trong nhóm.
"Phần của tôi cứ gửi đến công ty."
Lần đầu tiên trong cuộc đời Tiêu Chiến rút thăm được giải thưởng lớn như vậy, tâm trạng vô cùng tốt.
Anh hiểu rõ chính mình là dính vầng sáng của mọi người, không có bọn họ, anh căn bản là một đồng cũng lấy không được.
Tiêu Chiến nhiệt tình tỏ vẻ phải phát bao lì xì cho bọn họ nhưng bị bọn họ từ chối.
"Trò chơi thôi mà, chơi vui vẻ là được rồi."
"Đúng vậy đúng vậy, lần sau chúng ta cùng nhau chơi game khác nha."
"Anh dâu nhỏ nhớ kỹ ID của chúng em~"
[ Ăn không ngon bằng sủi cảo đã bị đội trưởng cấm ngôn. ]
Tán Tán:......
Tiêu Chiến có loại ảo giác, giống như bọn họ là đặc biệt tới vì anh trước đó cầu nguyện với ông già Noel. Đợi cho nguyện vọng thực hiện cũng chính là thời điểm bọn họ rời game.
Nhưng mà anh cũng không có mất mát. Cuộc sống vốn dĩ chính là như thế, gặp gỡ sau đó chia lìa, có một số người ở lại với bạn trong lâu dài, có một số người chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.
Tiêu Chiến gửi một cái gương mặt tươi cười cùng bọn hắn tạm biệt, giao hẹn cùng nhau log out.
Trong nhóm WeChat chỉ có bốn người, trừ Vương Nhất Bác ở ngoài, theo thứ tự là Đồ Nam, Tiêu Phàn, Phó Tử Trừng tương ứng với Mè đen phía nam, Ăn ngon không bằng sủi cảo và Mì ăn liền Khang sư phụ.
Giọng Đồ Nam phơi phới: "Anh dâu nhà chúng ta thật đáng yêu nha".
Tiêu Phàn: Aizz, đây là tiếng thở dài đến từ một con chó FA.
Phó tử trừng: Đại boss a! Bao giờ mới cho chúng ta gặp người thật đây, kim ốc tàng kiều cũng không giấu kín như này! Làm bọn họ đều lén cho rằng đại boss hôn nhân không hạnh phúc, nói cũng không dám nói, sợ làm đại boss nhớ đến chuyện kia lại đau lòng.
Hiện tại tốt rồi, lôi kéo bọn họ cùng chơi, nhét cho một đống cẩu lương, còn không cho trông thấy người thật, vô tình quá đi!
ID WeChat của Vương Nhất Bác vẫn luôn không trả lời.
Mấy người đàn ông độc thân không biết rằng đại boss kính yêu của bọn họ đã vứt bỏ bọn họ, hưởng ứng lời triệu hoán ăn cơm của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến vì chúc mừng mình trúng thưởng một cái laptop, quyết định lôi kéo Vương Nhất Bác đi ăn một bữa tiệc lớn, anh mời.
Hai người đi một nhà hàng ẩm thực Vân Nam, chỗ này không nhiều khách lắm, vì tránh phiền toái, Tiêu Chiến đặt một phòng riêng, hai người có thể an an tĩnh tĩnh mà ăn cơm.
Cô bé phục vụ nhìn đến Vương Nhất Bác lập tức đỏ mặt, ánh mắt quét đến Tiêu Chiến trong phòng thì ngọn lửa nhiệt tình trong lòng cũng bị dập tắt hơn phân nửa, chỉ còn lại cực kỳ hâm mộ.
Cái gọi là Tuyệt Phối cùng lắm cũng chỉ là như vậy đi.
Có năm sáu món ăn, so với bữa cơm Tây ngượng nghịu lần trước thì bây giờ tự nhiên hơn nhiều.
Tiêu Chiến tâm trạng rất tốt, mặt mày đều mang theo ý cười.
"Ăn ngon không?" Anh một bên hỏi một bên rót cho Vương Nhất Bác cốc nước.
Dưới ánh đèn êm dịu, đôi mắt của anh lấp lánh như những ngôi sao, đôi mắt đào hoa say lòng người hơi hơi cong lên, đuôi mắt nhếch lên, ánh lên một tia sáng rực rỡ và quyến rũ kinh người.
Môi anh khẽ nhếch lên, tạo thành một độ cong hoàn hảo, nốt ruồi nhỏ cũng vì thế mà khẽ đưa lên, đẹp đẽ lại quyến rũ, chỉ có thể diễn tả bằng bốn từ "Kinh Động Lòng Người"
Vương Nhất Bác liếc mắt nhiều thêm một cái, lại bình tĩnh mà dời đi tầm mắt.
"Không ngon bằng anh làm." Cậu nói lời thật lòng.
Được nghiêm túc khẳng định, Tiêu Chiến cong môi: "Cảm ơn cậu."
Hai người tiếp tục yên lặng ăn cơm, không có đề tài nhưng cũng tương đối hài hòa.
*
Công ty đã gửi bưu kiện tới, là mấy cái Laptop Apple, tên người nhận là Đồ Nam.
An Nhu nhìn thấy bọc hàng, thuận tiện giúp Đồ Nam đưa đến văn phòng.
Động tác của cô ta có chút khó khăn, bộ dáng mỏng manh yếu đuối làm Đồ Nam- một đại quê mùa cũng lập tức tỉnh ngộ, vội vàng nhận tới: "Cái này tôi tự mình lấy là được rồi, tay cô còn phải vẽ tranh đấy, bị thương thì phải làm sao."
An Nhu phụ trách bộ phận thiết kế đồ họa, cũng coi như vì công ty giành được không ít công lao.
Cô ta du học ở Nhật Bản, danh sư xuất cao đồ, lại có ý tưởng thiết kế độc đáo của riêng mình, tuy không thể nói là đặc biệt xuất sắc, nhưng giá trị thẩm mỹ vẫn luôn rất cao.
Trong văn phòng không có Vương Nhất Bác, An Nhu liếc mắt một cái, có chút thất vọng, nhưng không hiện trên sắc mặt nửa phần.
Cô ta khẽ cười một tiếng: "Đúng rồi, cậu mua máy tính làm gì?"
"A, đây là chúng tôi và anh dâu nhỏ cùng nhau chơi game lấy được."
"Anh dâu nhỏ?"
Biểu tình của An Nhu trở nên có một chút vi diệu.
Cô ta miễn cưỡng cười một chút, hỏi: "Mọi người chơi game cùng nhau sao? Chuyện khi nào vậy, vì sao không nói cho tôi?"
Một loạt câu hỏi có chút hùng hổ doạ người. Đồ Nam gãi gãi đầu, nói: "Đại boss có nói qua, chúng tôi không được đi nói lung tung. Đây là chỉ là việc nhỏ thôi mà."
An Nhu cắn cắn môi: "Tôi cho rằng quan hệ giữa chúng ta không xa lạ như vậy."
"Ài, có cái gì mà so đo chứ, trò chơi mà thôi, chúng ta còn chưa được nhìn thấy anh dâu ngoài đời lần nào đâu."
"Tò mò như vậy sao? Đại boss không muốn để anh ta tới gặp mặt mọi người, chỉ có thể là không yêu anh ta." An Nhu bị tâm tư đố kị tra tấn, có chút nói không lựa lời, lúc cô ta ý thức được biểu tình Đồ Nam không thích hợp, lập tức thay đổi sắc mặt, bổ sung vài câu, "Ý của tôi là, các cậu vẫn là đừng ôm kỳ vọng quá nhiều."
Đồ Nam sờ sờ mũi, ý hữu sở chỉ*.
*Ngoài ý trên mặt chữ thì còn ám chỉ chuyện khác
"Tôi cảm thấy đại boss đối với anh dâu khá tốt. Cô...... Tốt nhất đừng nghĩ quá nhiều."
Ở góc mà Đồ Nam không nhìn thấy, An Nhu yên lặng siết chặt nắm tay, móng tay khảm tới trong lòng bàn tay mà không biết.
- ----
_End chương 8_
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.