Đã lâu rồi tôi chưa cảm thấy ủy khuất.
Tôi thật nhớ đến lúc trước, cái thời mà mình còn rất nổi tiếng a, mỗi ngày đều đến phòng thu âm, chỗ nào khác cũng không đi.
Còn ông chủ lại không thích ra đĩa cho ca sĩ, bởi vì thị trường tiêu thụ không nhiều, không kiếm được nhiều tiền.
Bởi vì nguyên nhân này, nên năm năm qua tôi đã không được ‘phát uy’ rồi…
Cái này tôi vẫn không cảm thấy oan ức lắm, thế giới này vốn không công bằng mà, nếu công ty đem cho tôi mười bài hát hát cùng một lúc, tôi quả thực tình nguyện làm như vậy a.
Còn nếu tôi bị quăng vào vũ trường, tôi khẳng định là mình sẽ chịu không được, về mặt này, lòng tự trọng của tôi đặc biệt cao nga.
Thế nhưng lần này, tôi thực sự rất muốn phát uy đó.
Hôm trước tôi đã lỡ công khai với fan của mình là lần này chắc chắn sẽ ra album, tôi không thể để họ thất vọng được.
Cho nên…
Điều kiện mà ông chủ giao… Mặc dù không biết nên làm gì… Nhưng tôi vẫn tận lực đi làm…
Nhưng mà, hoàn toàn không có tí hiệu quả.
Hôm nay tự dưng ông chủ lại tự mình gọi điện cho tôi, trong lòng tôi bắt đầu cảm thấy thất vọng…
Lần này, ông ta có thể hay không muốn..đóng băng tôi…
Nhưng mà…
Ông chủ: “Phụ Ninh, gần đây cậu làm rất tốt, sau khi chuyện này thành công, tôi sẽ cho cậu ra thêm một cái MV nữa!”
Tôi: “Ông chủ, ngài… Quá khách khí.”
Excuse me????
Ông chủ a, tôi chưa có làm cái gì hết mà!
Tôi còn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-chac-anh-khong-tin-toi-cung-la-thang-nam/1214260/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.