Trong ánh sáng mờ mịt ở căn phòng ngủ tầng hai, Kiến Minh đẩy mạnh cánh cửa bước vào.
Phù Dung biết anh đã về từ khi nghe thấy tiếng xe gầm lớn bên ngoài cổng, nhưng lúc này đây cô lại án binh bất động, vờ như đã ngủ say.
Chồng cô, người cô yêu nhất, bất cứ lúc nào sau mười hai giờ tối anh chưa về nhà cô đều không thể ngủ yên. Đặc biệt như hôm nay, anh ở trên đất nước của mình và tự lái xe, chỉ ngần ấy thôi đã khiến cô lo sợ và mường tượng đủ thứ điều.
Kiến Minh đứng ở cửa một hồi lâu, nhìn vào bóng lưng người vợ của mình, nhếch môi cười lạnh lẽo. Anh chậm chạp cới bỏ từng y phục trên cơ thể, đem vứt xuống sàn rồi bước vào phòng tắm. Tiếng nước xả dữ dội khiến vợ chồng họ không nhận biết được hành động và cảm xúc của nhau.
Một lúc sau anh bước ra, trên người chỉ quàng độc nhất một chiếc áo bông lớn.
Kiến Minh nhìn đống quần áo trên sàn không cánh mà bay, tự thỏa mãn với tiên đoán của mình. Từ lúc bước vào căn phòng này, dù không một tiếng động phát ra, anh thừa biết vợ mình vẫn còn thức. Cô bao giờ cũng vậy, chỉ cần thiếu anh bên cạnh, luôn không ngủ được vì cảm thấy bất an. Thực tế mà nói chính anh cũng cảm thấy mình không dễ để tin tưởng, bởi anh cũng không chắc bao giờ thì buông tay, nhưng nhất định vẫn không phải là lúc này.
Phù Dung cảm thấy có vật gì ẩm ướt mơn trớn vùng da
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-buon-dep-nhat/3264137/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.