Chiều nay Tống Bình vẫn đứng giữa sân trường, nhìn khoảng đất trống anh từng nói muốn trồng một vườn hoa. Thủy Tiên đứng trên tầng ba nhìn xuống anh, hai chân mày nhướng lên như suy nghĩ điều gì đó. Tự nhiên một luồng cảm xúc khiến cô chủ động bước xuống tìm anh, đứng phía sau lưng một hồi lâu mới chịu mở lời.
« Hiệu trưởng, tôi có thể mời anh tham dự một tiết dạy được không ? »
Anh quay lại nhìn cô, gương mặt nửa cười nửa không, không nói một lời nào. Thủy Tiên không biết anh đang bận tâm điều gì, chỉ là cô không hiểu vì sao mình có đủ tự tin để nói ra điều đó. Trước đây khi vị hiệu trưởng của trường phổ thông chuyên tỉnh vẫn chưa phải là anh, mỗi lần nghe nói cấp trên muốn tham dự một tiết dạy của mình, cô luôn phải thức tận mấy đêm liền chuẩn bị. Việc đó không có gì sai cả, với một giáo viên hợp đồng mà nói, làm bất cứ việc gì cũng phải cẩn trọng dòm ngó sắc mặt người ta, chỉ một chút lỗi nhỏ nhoi cũng bị nhấc lên đặt xuống đủ lần. Nhưng lần này thì khác, khi cô nói muốn Tống Bình tham dự một tiết dạy của mình, thứ duy nhất cô có được là sự tự tin, và đương nhiên nó cũng chẳng cần một chút chuẩn bị nào.
Tiết học hôm đó, Thủy Tiên đứng trên bục giảng với một niềm hân hoan. Mỗi lần Tồng Bình lướt mắt qua nhìn cô, sau đó luôn để lại một thứ gì. Thủy Tiên chỉ cảm nhận, nó giống như tâm tình của anh.
Hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-buon-dep-nhat/3264131/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.