Lau đi vết máu, Quý Sương nhìn người đang nằm dưới đất bỗng nhiên không biết phải làm sao. 
Quý Sương chưa đánh người bao giờ, cũng không biết đánh xong rồi thì phải làm sao nữa. 
Chạy? 
Cậu bỗng nhớ đến đến cuộc điện thoại của Quý Khanh, bèn đánh bạo cúi thấp người, cố gằn giọng:"Nói đi, ông có biết Quý Khanh không?" âm cuối còn hơi run run. 
Việc đe dọa người khác để moi thông tin này chưa bao giờ đến lượt Quý Sương đâu. 
Chờ một lúc lâu vẫn không thấy trả lời, Quý Sương mím môi, học theo trên phim bắt lấy cổ tay lão, bóp chặt. 
Lão đầu hói kêu lên oai oái, dường như đã nghe được tiếng răng rắc. 
Thở hổn hển, lão nói:"Không phải Quý Khanh đưa cậu đến hay sao?" 
Quý Sương nghe thấy mình máy móc hỏi lại:"Tại sao tôi lại phải đến?" 
Lão già kia trợn trắng mắt, mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, sợ sệt nhưng không kém khinh thường:"Tại sao? Quý Khanh muốn đồ vật của ta, lấy cậu ra trao đổi chẳng phải hợp lý? Chẳng lẽ nó còn chưa thương lượng với cậu?" giọng nói tự nhiên tựa như đã làm vô số lần. 
Quý Sương mím môi, đúng là cậu ta không biết gì cả. 
Trong điện thoại Quý Khanh chỉ nói đang gặp chút rắc rối muốn cậu đến hỗ trợ, cho nên Quý Sương mới gấp gáp chạy đến không chút do dự. 
Mặc dù người em trai này đã ngầm ngáng chân chế giễu Quý Sương vô số lần, nhưng cậu vẫn khát vọng một gia đình, tin rằng chỉ cần chịu đựng Quý Khanh là sẽ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-bat-hanh/2625336/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.