Giao kèo với ác ma 
Quý Sương đỏ mắt bưng trán, đau đến suýt chút nữa không đứng vững. 
Chỉ thấy Bạch Trường Châu chậm rãi thu tay lại, cảnh cáo nhìn cậu, nói:"Muốn hỏi gì thì hỏi nhanh đi, coi như đây là lần cuối cậu nói chuyện với đồ chó chết kia." 
Quý Sương dè dặt nhìn anh, nhưng đúng là cậu đã được tiếp thêm can đảm rồi. 
"Tấm ảnh đó là ai gửi cho anh?" 
Trương Lập Thành ngẩn ra, đây là lần đầu tiên Quý Sương dùng giọng điều chất vấn như thế với hắn ta. 
"Ai gửi quan trọng à? Nói đi, em vào khách sạn làm gì?" 
"Là Quý Khanh đúng không?" Quý Sương hỏi, sự im lặng ở đầu dây bên kia đã cho cậu câu trả lời xác thực. 
Tay cầm điện thoại của Quý Sương đã lạnh ngắt. 
"Anh, mấy ngày nay đã ở đâu?" cậu hỏi, giọng nói khô khốc như một người đã chết. 
Trương Lập Thành im lặng trong chốc lát, thản nhiên trả lời:"Một người bạn về nước, anh đi đón cậu ấy." giọng nói không hề nghe ra một chút chột dạ nào. 
"Tận một tuần ư?" 
Trương Lập Thành cáu gắt:"Em đừng có như vậy, bọn anh còn phải tụ tập ăn uống, tốn thời gian là phải. Quý Sương, hôm nay em không giống thường ngày chút nào, anh rất không thích." 
Phải, không ngoan ngoãn, nói gì nghe đó như thường ngày nữa rồi. 
Đôi mắt Quý Sương chua xót, cậu lại một lần nữa nhận thức, bản thân mình lúc trước rốt cuộc thảm hại thế nào. 
Bạch Trường Châu nói không sai chút nào, với 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-bat-hanh/2625332/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.