Khi Quý Sương tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau, cậu cũng không rõ rốt cuộc mình ngủ hay là ngất, chỉ biết bản thân như lạc đến một cánh đồng lúa rộng mênh mông, vàng rực như đang cháy, đến cả cơn gió nhẹ cũng như nóng hổi.
Đến khi tỉnh dậy, lưng Quý Sương ướt sũng toàn là mồ hôi, mặt đỏ bừng, hóa ra cơn nóng đó cũng không phải chỉ là ảo giác.
Chiếc khăn lông vẫn còn hơi nước trượt xuống sàn trước mắt cậu, Quý Sương mím môi, yên lặng nắm lấy nó.
Một mặt lành lạnh, mặt còn lại đã bị trán cậu hun cho ấm lên.
Ngước lên, Quý Sương bỗng nhiên che lại mắt.
Không có cách nào, Bạch Trường Châu thật sự quá, ừm, chói mắt.
Anh ngồi giữa một chiếc ghế nạm vàng không nói, đến cả trên cổ tay mảnh khảnh trắng nõn cũng là vòng tay đính đá, không hề nữ tính mà chỉ thấy xa hoa.
Giống như một vị vua đang ngồi trên ngai vàng.
Quý Sương nghĩ, nếu mà có thêm một chiếc vương miện nữa thì vừa đẹp. Mái tóc đỏ của anh thật sự rất hợp với trang sức vàng và đá quý.
Những lần trước gặp mặt, tinh thần Quý Sương vẫn luôn trong trạng thái không ổn định, hoảng hốt chiếm phần lớn chứ đừng nói đến chuyện nghiêm túc chiêm ngưỡng mặt của Bạch Trường Châu, vậy nên khi vừa nâng mắt cậu đã thực sự bị choáng ngợp.
Thật sự rất may là ngài Bạch là ác ma chỉ mình Quý Sương nhìn thấy, nếu không để khuôn mặt này lộ ra dù chỉ đôi mắt, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-bat-hanh/2625326/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.