Những ngày cuối tháng 12.
Ông Tú đang đứng ở mặt tiền trên một con đường thuộc khu trung tâm thànhphố. Và tất nhiên nơi mà có thể khiến ổng kiên nhẫn từng ngày đến ngắmnhìn và quan sát chỉ có thể là vị trí của phòng thu âm. Sau một thờigian quằn quại như chó dại vì đứa con này bị người ta ức hiếp, cuối cùng lão cũng đã thông não và thôi tính bánh bèo khóc lóc lèo nhèo, đứng dậy dựng lại một phiên bản con khác hùng mạnh hơn. Bằng số vốn sẵn có vàtiền bồi thường của Thái An và Tuấn, Tú sẽ thâu tóm luôn hai căn nhà kếbên để mở rộng studio của mình.
Bà thím Nhi nhà mình thì cũng bận rộn không kém. Bả tham công tiếc việctới nổi nhận luôn ca làm đêm Giáng sinh và Tết Tây mà quên luôn cả ôngTú. Chắc đợt này lại có cái bản mặt của bả lồng trong cái khung gỗ đềdòng chữ “Nhân viên của tháng” nữa quá.
Nói thì nói vậy thôi, chứ bận đến mấy thì hai ông bà cũng không quên yêuthương nhau đâu. Nhất là ông Tú nhà mình. Dù là đang lu bu bên studio,nhưng hãy bà nhà tan ca là ổng không rời bả nửa bước. Đi bộ thì bắt bảnắm tay, đi xe thì bắt bả ôm eo. Nói chung là không đụng chạm là ổngchịu không nổi đó. Sợ con heo mập của mình bị người ta rinh đi làm thịtnữa quá mà! Cũng hên là hai cái mặt bịt khẩu trang bưng bít hết rồi đó,chứ không báo chí nó rần rần lên cho coi. Hồi bả bị tên Tuấn chơi đểutông xe làm ổng gào thét ngoài đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-ay-co-nang/2318598/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.