Sáng hôm sau.
Trong lúc Nhi vẫn còn đang say giấc nồng thì có hồi chuông điện thoại làm cônhăn nhó. Với tay chụp cái điện thoại, cô mắt nhắm mắt mở nhìn vào mànhình: Minh Tú. Nhi liền tằng hắng mấy cái rồi bấm nút trả lời.
- Alo? – Cô cố giữ giọng ở mức trong trẻo nhất có thể để Tú không nhận ra rằng mình vẫn còn đang ngủ.
- Đọc tin nhắn.
- Hả?
Tút... tút... tút...
Tú nói rồi cúp máy nhanh tới nổi còn chưa nghe được tiếng ú ớ bên đầudây kia của Nhi. Cô vào xem thì thấy một tin nhắn lúc 7 giờ: “Trưa nayrảnh không?“. Cô liếc mắt nhìn lên góc phải màn hình. “Ôi mẹ ơi 10 giờrồi sao? Chết mất!” – cô thốt lên. Nhi là vậy đó, hôm nào không đặt báothức là cô ngủ một tăng tới chiều còn được. Cô lật đật ngồi dậy đi đánhrăng, rửa mặt. Cái chân phiền toái cũng đã cản trở cô khá nhiều trongviệc lết tới phòng tắm.
Vệ sinh cá nhân xong, Nhi trở ra thì thấy cuộc gọi nhỡ từ Tú làm cô mớichợt nhớ lúc nãy hấp tấp quá đến quên cả chuyện trả lời tin nhắn. Cô vội bấm số gọi lại cho Tú.
- Alo?
- Alo Tú hả? Xin lỗi nãy em quên trả lời tin nhắn. – Sau buổi tối hômqua lên mạng tìm kiếm thông tin của Tú, Nhi liền thay đổi cách xưng hô.
- Nay nói chuyện nghe kỳ vậy? – Tú lấy làm ngạc nhiên.
- À, hôm qua em vừa biết được Tú lớn hơn em 3 tuổi. Mà Tú đã khoẻ chưa? – Nhi quan tâm.
- Ổn. Mà cô chưa trả lời câu hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-ay-co-nang/122705/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.