Tiêu Bân chậc lưỡi, không ngờ chủ đề lại đột nhiên quay trở lại trên người của mình: “Em thì có thể làm gì, anh cũng biết là việc trong nhà cũng không tới phiên em, còn có một tên anh trai đang ở nước ngoài cơ mà. Nên em cứ sống cuộc sống tự do tự tại của em là tốt rồi.”
Tiêu Bân là con riêng, mẹ mất sớm, mặc dù được ba đối xử rất tốt nhưng suy cho cùng trên anh còn có một người con trai con của vợ hợp pháp, công ty trong nhà cũng chẳng đến phiên anh ra tay.
Giang Trạm nhìn vào ánh mắt có chút ảm đạm của người thiếu niên, môi nhấp một ngụm rượu: “Thật sự nghĩ như vậy sao?”
Tiêu Bân sững sờ một lúc, những suy nghĩ trong lòng của anh như thể đã bị nhìn thấu, trong lòng giật thót: “Không, không phải vậy…”
Cứ coi như Tiêu Bân không nghĩ như thế thì sao chứ, với thân phận con riêng này của anh, dù sao cũng không thể chính thức ra mặt được. Cả phòng bỗng rơi vào yên lặng, mọi người không dám nói tiếp, sợ chẳng may mình lại nói sai điều gì.
“Cậu cho rằng mình không xứng với những điều tốt đẹp, vậy thì cậu cũng sẽ không bao giờ có thể trở nên tốt hơn, thậm chí là thành công.” Anh nói xong rồi đứng dậy đi ra ngoài: “Hôm khác lại tụ tập sau. Giải tán sớm đi, đi đường chú ý an toàn.”
Tiêu Bân mím môi nghe tiếng đóng cửa, cả người rơi vào trầm tư.
Sau khi ra ngoài, khi Giang Trạm đang thanh toán tiền trước cho phòng bao của Tiêu Bân, quay người lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-anh-dung-nguoc-chieu-anh-sang/2446277/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.