Ngay khi hai người đang mặt đối mặt, cửa tiệm bất ngờ mở ra.
“Xem ra chúng ta đến không đúng lúc rồi.”
Giọng nói quen thuộc ấy đã đánh thức Lâm Kiều.
Cô nhìn những người đang bước vào.
Là Trương Giai Giai và Trần Thừa.
Giang Trạm lúc này cũng đứng dậy, anh cúi người sát bên tai cô, nhẹ giọng nói: “Buổi tối chờ anh, anh đến đón em.”
Trước ánh mắt của Trương Giai Giai và Trần Thừa, anh mỉm cười rồi xoay người rời đi.
Khi chiếc xe màu đen bên ngoài đã lăn bánh, Trương Giai Giai nhíu mày nhìn Lâm Kiều:
“Tình huống này là sao? Cậu với anh ta là quan hệ gì vậy? Hôm đó chính anh ta là người nói cho cậu biết tớ ở đó đúng không? Hắn và đám người kia là đồng bọn sao?”
Sau khi nghe Trương Giai Giai nói, Trần Thừa cau mày quay lại nhìn Lâm Kiều, như thể trên gương mặt cô có hiện lên chút manh mối gì đó.
Nhưng Lâm Kiều vẫn tỏ ra bình thường như mọi khi.
“Anh ấy chỉ là khách hàng của tớ.”
“Có thật chỉ là khách hàng không?”
Lâm Kiều nhíu mày, cô không muốn nhắc tới Giang Trạm, ánh mắt nghi hoặc của Trương Giai Giai càng khiến cô cảm thấy khó chịu.
“Có chuyện gì không, sao đột nhiên hai cậu lại đến?”
Trương Giai Giai không để ý tới câu hỏi của cô, với tay nhấp một ngụm sữa nóng để trên bàn.
“Lần trước tớ nhắn tin cậu không trả lời, tớ sắp ra nước ngoài. Trần Thừa sẽ đưa tớ ra sân bay. Tớ sang đây là để báo cho cậu biết.”
Lâm Kiều nhìn cô gật đầu.
“Cậu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-anh-dung-nguoc-chieu-anh-sang/2446258/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.