Lâm Kiều và bố Lâm mất rất nhiều sức mới đưa được Giang Trạm lên được giường.
Lâm Kiều đắp chăn cho anh, rót một ly nước đặt ở đầu giường sau đó ra ngoài.
Trước khi ngủ Lâm Kiều có nhận được tin nhắn của Trương Giai Giai, hai người nói chuyện một lúc mới ngủ.
Nửa đêm Lâm Kiều mơ màng cảm thấy cơ thể bị người ôm lấy.
Trong hơi thở là mùi vị quen thuộc của cô.
“Ừm…”
Lâm Kiều mơ màng mở mắt, vừa mở mắt liền nhìn thấy hình dáng cô quen thuộc.
“Giang Trạm, anh làm gì vậy?”
Anh ôm lấy cô, Lâm Kiều vô thức vòng tay qua ôm cổ anh để tránh rơi xuống.
“Ngại quá, chiếm giường của em rồi.”
Anh cúi đầu hôn lên cái trán, đôi mắt cô, trên đỉnh đầu cô phát ra giọng nói khàn khàn.
Lâm Kiều bị anh đặt lên giường bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo rồi, cô nhíu nhíu mày.
“Bây giờ mấy giờ rồi, anh muốn làm gì đây?’
“Hơn ba giờ, em vẫn có thể ngủ tiếp.”
Giang Trạm ngồi bên giường, ngắm cô.
“Nói anh đó.”
Cô đáp lại một câu theo bản năng.
Giang Trạm cười rồi cúi đầu, khoảng cách hai người gần như là chóp mũi chạm nhau.
Lúc đầu Lâm Kiều không được tự nhiên lắm, nhưng dường như Giang Trạm rất thích khoảng cách gần như này, sau này cô cũng có chút quen thuộc, nhưng đối tượng phải là anh.
“Anh muốn đi về à, có được không đấy?”
Mong đừng xảy ra tai nạn, cũng hơn nửa đêm rồi.
“Sao thế, không muốn anh đi sao?”
Anh nhẹ nhàng hôn lên lông mày nhỏ nhắn, khi anh hôn đến mắt Lâm Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-anh-dung-nguoc-chieu-anh-sang/2446226/chuong-33.html