Bầu không khí bỗng im ắng trở lại.
Trần Thừa ngẩng đầu nhìn Lâm Kiều, hai tay đặt trên bàn nắm chặt lại.
Trương Giai Giai vốn dĩ đang chờ Lâm Kiều nói, ai biết Lâm Kiều chỉ lạnh nhạt uống một ngụm nước, không lên tiếng.
“… Haha, tôi còn tự hỏi tại sao gần đây Kiều Kiều không chăm tâm sự với tôi nữa, hóa ra là… Tôi đã nói rồi mà, anh nhớ phải đối xử tốt với Kiều Kiều vào.”
Giang Trạm mỉm cười, nhưng liếc mắt nhìn Lâm Kiều bên cạnh, ý cười trong mắt cũng vơi dần đi.
“Vậy thì Kiều Kiều không cần bọn tôi nữa rồi. Tớ cùng Trần Thừa về trước đây. Lần sau chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm.”
Nói xong, Trương Giai Giai đứng dậy kéo Trần Thừa đang im lặng bên cạnh rời đi.
“Đi nào.”
Dùng sức túm Trần Thừa.
Trần Thừa và Giang Trạm đối mặt, đối phương dùng ánh mắt khinh thường nhìn lại khiến anh ta nổi điên, nhưng anh ta không còn cách nào khác, đành đứng dậy cùng Trương Gia Giai rời đi.
“Haizz.”
Sau khi lên xe Trương Giai Giai thở ra một hơi.
“Xấu hổ chết mất, hai người này có chuyện gì vậy, tớ nghĩ không đơn giản như thế đâu, cậu biết không?”
“Không biết.”
Trương Giai Giai cau mày.
“Quên đi, Kiều Kiều cũng không có phản đối, đi thôi.”
Sau khi Trương Giai Giai và Trần Thừa rời đi, Giang Trạm nhìn Lâm Kiều.
“Kết thúc rồi, đi ăn cơm không?”
“Ừm.”
“Em định mang những thứ này đi à?”
“Đồ ăn để lại, những thứ khác mang đi.”
Lâm Kiều đi thu dọn đồ đạc, Giang Trạm nhìn bóng lưng cô, ánh mắt phức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-anh-dung-nguoc-chieu-anh-sang/2446217/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.